“Điện hạ.”
Một tia chớp lóe sáng rọi vào gương mặt âm trầm của Cố Trường Trạch, ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Dao giật mình bởi vẻ âm u trong đáy mắt hắn.
“Điện hạ?”
Nàng lại gọi một tiếng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ quái và bất an.
“Không sao.”
Cố Trường Trạch cụp mắt xuống, giọng nói nhanh chóng trở lại bình thường.
“Ta thấy bà ta có vẻ điên loạn, sợ bà ta làm chuyện gì đó tổn thương nàng.”
Tạ Dao vẫn còn nhớ rõ những lời Hoàng hậu nói.
Bà ta nói được một nửa thì đột nhiên ngất xỉu, nhưng Tạ Dao luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vừa rồi bà ta nói…”
“Lúc dùng bữa tối, ta nghe Giang Trân bẩm báo, nói bà ta vì chuyện đã xảy ra mà trở nên điên loạn, nếu không sao lại chạy ra ngoài mưa gió thế kia? Lúc đó sợ nàng sợ hãi, nên ta không nói cho nàng biết.”
Vẻ mặt Cố Trường Trạch thoáng hiện lên nét u ám, dịu dàng vén những sợi tóc mai ướt át của Tạ Dao.
Tạ Dao nhớ lại dáng vẻ điên cuồng, lời nói lộn xộn của Hoàng hậu lúc nãy, nhất thời cũng đè nén sự bất an và kỳ quái trong lòng xuống.
Lời Hoàng hậu nói sao có thể tin được?
Nàng vào cung không phải là do Thánh chỉ ban hôn sao, còn có thể có quan hệ gì với người khác?
Hai người cùng nhau đi vào chính điện, Hành Đế đang đứng trước cửa sổ, nhìn màn kịch náo loạn vừa rồi bên ngoài Càn Thanh cung.
Ông nhìn Cố Trường Trạch bước vào chính điện, cung kính hành lễ, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh tượng hắn ra lệnh cho hạ nhân bên ngoài Càn Thanh cung lúc nãy, còn có hôm đó ở Từ Ninh cung, hắn xông vào điện, tay cầm kiếm, đã lâu lắm rồi ông mới thấy lại được dáng vẻ ba năm trước của đứa nhi tử bệnh tật này.
Hành Đế lên tiếng cho hắn đứng dậy.
“Giữa đêm gọi các con đến đây, thật ra cũng không có chuyện gì khác, chỉ là chuyện của Hoàng hậu, ta muốn nghe ý kiến của các con.”
Tạ Dao im lặng không nói, Cố Trường Trạch nhướng mày.
“Hoàng hậu nương nương phạm tội tày trời, chứng cứ rõ ràng, phụ hoàng xử lý công bằng, nhi thần tự nhiên yên tâm, sao có thể đưa ra ý kiến gì được?”
Bên ngoài náo loạn cả lên, Hành Đế thu hồi ấn tỷ, nhưng mãi vẫn chưa hạ lệnh.
“Tội ác của bà ta chồng chất, ta muốn g.i.ế.c bà ta cũng không phải chuyện gì quá đáng, nhưng bà ta còn có hai nhi tử, còn có ngoại thích và họ hàng, Trạch nhi bệnh tình dần khỏi, sau này nhất định phải quay lại triều đình, ta muốn nghe xem con nghĩ thế nào.”
Lời này vừa nói ra, Cố Trường Trạch ho khan hai tiếng, ôn tồn nói.
“Phụ hoàng thương con, nhưng con bệnh tật quấn thân, đi vài bước đã mệt mỏi, nếu muốn con tham gia chuyện triều chính như người nói, chỉ e sẽ càng thêm lao tâm khổ tứ.”
“Trẫm già rồi, ngày nào cũng phải xử lý chuyện triều chính cũng mệt mỏi, thỉnh thoảng nghe ngóng ý kiến của người khác cũng tốt, con cứ nói thoải mái đi.”
“Hoàng hậu nương nương đã làm sai chuyện gì, thì tự mình gánh chịu hậu quả là được, mấy đệ đệ đều vô tội, hà cớ gì phải liên lụy đến bọn họ.”
Hành Đế nhìn hắn chằm chằm, dường như muốn từ trong ánh mắt hắn phán đoán xem lời hắn nói là thật hay giả.
Cố Trường Trạch mặc cho ông đánh giá.
Trong phòng yên lặng một lúc, giọng nói già nua của Hành Đế vang lên.
“Con vẫn lương thiện như năm đó.”
“Vốn dĩ không có gì sai, nhi thần chỉ là nói sự thật.”
Vài câu nói ngắn gọn, Hành Đế đã có được câu trả lời mình muốn, liền lấy cớ phê duyệt tấu chương đuổi bọn họ về.
Vừa ra khỏi Càn Thanh cung, Cố Trường Trạch cầm dù cùng Tạ Dao đi về phía trước, một ánh mắt không chút thay đổi liếc xuống, Giang Trân đã hiểu ý đi về phía khác.
Nửa đêm, Hành Đế đến Phượng Nghi cung.
Vừa bước vào trong, một bóng người đã lao đến ôm chầm lấy chân ông, Hoàng hậu tóc tai rối bời, quỳ sụp xuống đất.
“Hoàng thượng, người phải cứu thần thiếp!”
“Nàng tự làm tự chịu, ta cứu nàng thế nào đây?”
Hành Đế lạnh lùng đẩy bà ta ra, Hoàng hậu lập tức bò lại.
Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc.
“Thần thiếp không thể chết, nếu thần thiếp chết, nhi tử của thần thiếp phải làm sao?”
“Nàng làm loạn hậu cung, hãm hại mẫu hậu, người trong thiên hạ đều nhìn thấy, chứng cứ rõ ràng, nàng không chết, trên người bọn họ sẽ mãi mãi mang tiếng có người mẫu thân độc ác.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Hành Đế dừng trên người bà ta.
“Trẫm nào muốn g.i.ế.c nàng? Nàng chết, tội danh không thể gột sạch, là Hoàng hậu của ta lại ra tay độc ác với mẫu hậu của trẫm, bảo người trong thiên hạ nhìn ta thế nào?”
Ai cũng biết bệnh tình của Thái hậu là do năm đó sinh ông mà ra, Hành Đế vừa đau lòng cho mẫu thân mình, vừa căm hận Hoàng hậu khiến ông mang tiếng xấu này.
“Tối nay ta đích thân đến đây, rượu độc, bạch lăng, nàng tự chọn một cách, ngày mai ta sẽ tuyên bố với thiên hạ, nói nàng tự sát mà chết, giữ lại cho nàng chút tôn nghiêm cuối cùng, cũng sẽ bảo vệ tốt cho hai đứa nhi tử của nàng.”
Là đến cuối cùng vẫn không chịu nhận tội khiến người trong thiên hạ chê cười, hay là hổ thẹn tự sát, rốt cuộc vẫn là cách sau dễ nhìn hơn, Hành Đế phân biệt rõ ràng.
“Không, không thể!”
Hoàng hậu bỗng dưng lảo đảo hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ông.
“Những gì thần thiếp làm đều là vì muốn lật đổ Thái tử, muốn g.i.ế.c Thái tử phi để hắn ta thân bại danh liệt, Hoàng thượng, người có biết Thái tử hắn ta! Hắn ta sớm đã…”
“Trẫm biết.”