Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu thật sự sống lâu ngàn năm, vậy gọi là tai họa cho ngàn năm.”

Y cười khẽ một tiếng, phất tay bảo Giang Trân lui xuống, sau đó đi về phía đình.

Vừa đi qua cửa, Cố Trường Trạch nghe thấy giọng nói dỗ dành của Tiêu Hoa.

“Nàng vốn cũng không muốn ở lại, phải không? A Dao, nàng có biết hay không, việc nàng vào cung vốn không đơn giản như vậy, đạo thánh chỉ kia không phải do Hoàng thượng ban.”

Tạ Dao kỳ quái nhìn y một cái.

“Tối nay huynh cũng không có say, Tử Hành ca ca, sao lại nói mê sảng rồi?”

“Ta không có nói mê sảng, A Dao, kỳ thật…”

Giọng nói của Tiêu Hoa dần trở nên kích động.

“Thái tử phi.”

Hai người đồng thời quay đầu lại, Cố Trường Trạch từ trong bóng tối bước ra, thần sắc như thường.

“Phụ hoàng cho phép chúng ta ở lại ngoài cung, cũng đã muộn rồi, Hoằng nhi cũng đã về, mệt mỏi cả ngày rồi, muội đi tắm rửa trước đi, ta tiễn Tiêu công tử hồi phủ.”

Tạ Dao vừa thấy y liền lập tức nghênh đón.

“Điện hạ đã về.”

“Ừm, muội đi tắm rửa trước đi, tối nay ta ở cùng muội, liền nghỉ ngơi tại phòng của muội.”

Tiêu Hoa nắm chặt tay, nhìn Tạ Dao gật đầu với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó rời khỏi cửa.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Tiêu Hoa lạnh lùng nhìn Cố Trường Trạch một cái, đang định cất bước rời đi, đột nhiên trước mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, một thanh chủy thủ đ.â.m về phía y.

Mũi d.a.o lướt qua vạt áo, chỉ chút nữa là rạch da thịt, Tiêu Hoa né người tránh đi, nhưng ngay sau đó, thanh chủy thủ kia lại linh hoạt đ.â.m về phía y. Chỉ trong chớp mắt, dễ dàng rạch nát vạt áo, cắt đứt tóc đen, Cố Trường Trạch từng bước ép y vào trong đình, mượn bóng tối che khuất, hung hăng đ.â.m thẳng vào tim y.

“Phập——” một tiếng, Tiêu Hoa nghiêng người tránh được chỗ hiểm, nhưng chủy thủ vẫn cứa vào bụng y, m.á.u tươi tuôn ra.

“Cố Trường Trạch, ngươi điên rồi!”

Cơn đau thấu xương khiến Tiêu Hoa khe rên một tiếng, mồ hôi lạnh túa ra.

Y nhìn vào đôi mắt Cố Trường Trạch tuy bình tĩnh nhưng lại đỏ ngầu, vừa thốt ra một câu, thì chủy thủ đã rút ra khỏi bụng y, lại hung hăng đ.â.m về phía tim.

Tiêu Hoa nín thở, dùng nội lực đẩy Cố Trường Trạch ra, rút trường kiếm bên hông ra đ.â.m tới.

Cố Trường Trạch không né không tránh, nghênh đón mũi kiếm.

Cơ thể Cố Trường Trạch vốn không tốt, nhưng Tiêu Hoa lại vừa bị thương, trong tay lại cầm trường kiếm, không thích hợp đánh gần, hai người qua lại vài chiêu, Cố Trường Trạch giống như liều mạng, chiêu thức hung ác, từng bước ép sát, trên người Tiêu Hoa liên tục trúng chiêu, chưa đi được mấy bước đã bị Cố Trường Trạch ép lui về phía trước Yến Minh hiên.

Ánh mắt đỏ ngầu của Cố Trường Trạch dừng trên Yến Minh hiên, giơ chân đá văng cửa, hai người vừa đánh vừa xông vào Yến Minh hiên.

Vào bên trong y càng không kiêng kỵ, bàn ghế, thậm chí cả đàn tranh, tranh chữ, đều bị chủy thủ trong tay y quét xuống đất, vang lên tiếng động ầm ĩ, Tiêu Hoa bị y đá vào vết thương, trước mắt tối sầm, cả người mất đi sức lực, bị Cố Trường Trạch bóp cổ ấn xuống đất.

“Ta thật sự muốn g.i.ế.c ngươi, thiêu c.h.ế.t ngươi cùng với Yến Minh hiên này, thiêu thành tro bụi, để nàng không còn nửa điểm hồi ức nào mới tốt.”

Trong đêm tối, đôi mắt y đỏ ngầu tràn ngập phẫn nộ và ghen ghét.

Thản nhiên cái gì, không thèm để ý cái gì, tất cả đều là giả, y để ý đến mức phát điên rồi, hận không thể lập tức băm thây Tiêu Hoa!

Tiêu Hoa đau đến toát mồ hôi lạnh, dù cho chủy thủ đã kề sát cổ, y vẫn cười lạnh.

“Sao vậy? Ngươi sợ rồi?”

“Ta không sợ, ta muốn băm thây ngươi.”

Chủy thủ trong tay không tự chủ được đ.â.m xuống, rất nhanh đã cắt rách da thịt trên cổ y, Tiêu Hoa bị y đè chặt, sắc mặt đỏ bừng, cố hết sức giơ trường kiếm lên, chống đỡ phía sau Cố Trường Trạch.

“Buông… buông ra…”

Trường kiếm đ.â.m rách vạt áo, Cố Trường Trạch dường như không hề hay biết, tay càng thêm dùng sức.

“Nói nhiều sai nhiều, ta không nên giữ ngươi lại đến ngày hôm nay.”

“Hiện tại ngươi g.i.ế.c ta, nàng mới thật sự đau lòng cả đời…”

Tiêu Hoa thở hổn hển, ánh mắt hả hê nhìn đôi mắt đỏ ngầu âm trầm của Cố Trường Trạch.

“Ta từng đỡ kiếm cho nàng, nàng ấy rất mềm lòng.”

“Ta tính toán kỹ lưỡng, lại không tính được ngày đó là ngươi cố ý, Tiêu Hoa, quả nhiên là có tâm tư.”

Tiêu Hoa không hề bất ngờ khi Cố Trường Trạch có thể đoán được y, y cũng không định giấu diếm.

“Không bằng ngươi, Cố Trường Trạch, cướp thê tử người khác rất vui sao?”

“Ngươi nói lại lần nữa, là thê tử của ai?”

Lực đạo trên tay càng thêm mạnh, Tiêu Hoa cảm nhận được m.á.u trên cổ mình không ngừng chảy ra, trước mắt dần mờ đi.

“Của ta, là của ta… Nàng ấy vốn dĩ là thê tử của ta, Cố Trường Trạch, là ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ cướp nàng ấy đi! Từ việc hủy hôn, rồi đến thánh chỉ ban hôn, cái c.h.ế.t của Tam hoàng tử, ngươi rõ ràng đã nhắm vào nàng ấy từ lâu, còn giả vờ quân tử gì chứ?”

“Có phế vật như ngươi, nàng ấy sớm nên tìm một người tốt hơn, lại còn để ngươi đính hôn với nàng ấy, Tiêu Hoa, ngươi dựa vào cái gì?”

“Được, bất quá chỉ là một mạng, Cố Trường Trạch, đêm nay ngươi muốn chết, ta cũng không sợ ngươi.”

Hai người còn chưa nói xong đã lại đánh nhau, trường kiếm của Tiêu Hoa cũng cứa vào người Cố Trường Trạch mấy vết thương, nhưng y lại không thèm để ý, chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK