Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Trường Trạch nghe vậy nhíu mày. “Không phải ngày lễ, sao đột nhiên lại tế trời?”

“Hoàng thượng nói gần đây triều đình xảy ra nhiều chuyện, trước là Tam hoàng tử qua đời, sau là Thái tử phi bị bắt cóc, rồi lại đến Hoàng hậu phát điên, Thái hậu bệnh nặng. Ngài cho mời Khâm thiên giám đến hỏi, Khâm thiên giám nói đây là lúc vận nước nhiều biến động, trong hoàng cung có thứ ô uế, thiên tượng cũng cho thấy điềm dữ, nên Hoàng thượng muốn hôm nay cùng các vị hoàng tử đến Thái miếu bái lạy trước, ngày mai đợi Khâm thiên giám chọn được ngày lành tháng tốt sẽ lên Trích Tinh lâu tế trời.”

“Hiện giờ các vị hoàng tử nhận được tin đều đã đến Càn Thanh cung chờ, chỉ còn thiếu ngài.”

Hoàng thượng vừa nghe nói thiên tượng bất thường, một khắc cũng không chờ được, đêm khuya cho người chuẩn bị mở cửa Thái miếu, sáng sớm bãi triều, lệnh cho các vị hoàng tử đến Thái miếu.

Người bên ngoài giục gấp, Cố Trường Trạch cũng không nán lại lâu, tuy rằng hắn cảm thấy chuyện thiên tượng là lời nói nhảm nhí, nhưng Hành Đế đã cho gọi hắn cùng đi, hắn cũng không thể kháng chỉ.

“Nàng hôm nay đi cẩn thận Hoàng hậu.”

“Chỉ còn một ngày cuối cùng nữa thôi, chàng cứ đi đi.” Tạ Dao dịu dàng gật đầu đáp.

Cố Trường Trạch rời khỏi Đông cung, Tạ Dao cũng đứng dậy đi đến Từ Ninh cung.

Hoàng hậu đã sớm ăn mặc chỉnh tề, đứng ở ngoài phòng bếp nhỏ nhìn cung nữ sắc thuốc cho Thái hậu.

Từ sau khi Thái hậu bệnh nặng, biết bao nhiêu người trong ngoài cung đều thấy được sự hiếu thuận của Hoàng hậu.

Không nói đến việc nửa tháng nay, Hoàng hậu ngày nào cũng đến Từ Ninh cung thỉnh an, bầu bạn với Thái hậu, sau đó Thái hậu hôn mê, bà cũng ngày đêm túc trực bên giường, tận tâm chăm sóc, quả thật đã làm tròn bổn phận của một người con dâu hiếu thảo.

Nhìn thấy Tạ Dao từ xa, bà mỉm cười tiến lên: “Ngươi đến rồi.”

“Hôm nay nương nương đến thật sớm.”

“Ta dậy sớm, nghĩ đến mẫu hậu bệnh nặng, cũng không ngủ được, nên muốn đến sớm một chút để bầu bạn với người.”

Bát thuốc bốc hơi nóng hổi, Hoàng hậu không hề nhíu mày, tự mình bưng vào phòng trong.

Thái hậu đang tựa vào gối, thấy hai người cùng nhau đi vào, ho khan hai tiếng. “Hôm nay sao các con đều đến sớm vậy?”

Hoàng hậu ngồi bên giường, tự tay múc thuốc đút cho bà. “Nóng lắm, mẫu hậu uống chậm một chút.”

Thái hậu được cung nữ đỡ dậy, nhìn Hoàng hậu, dịu giọng nói: “Bệnh cũ của ta, làm con vất vả rồi.”

Mấy ngày nay bà lúc mê lúc tỉnh, Hoàng hậu đều ở bên cạnh tận tâm chăm sóc, thậm chí còn tự tay lau người thay quần áo cho bà, mười mấy năm thân cận, đây là lần đầu tiên Thái hậu thay đổi cách nhìn về con dâu của mình.

Tuy rằng Hoàng hậu có chút tâm tư riêng, nhưng bản chất không xấu, cũng coi như hiếu thuận.

“Đây là điều thần thiếp nên làm...”

Muỗng thuốc vừa đưa đến bên môi Thái hậu, bất ngờ bà lại ho dữ dội, hất đổ cả bát thuốc nóng hổi.

“Choang!”

Bát thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành, nước thuốc nóng bỏng đổ hết lên mu bàn tay Hoàng hậu, mảnh vỡ cũng cứa rách tay bà, m.á.u tươi lập tức chảy ra.

“A!”

“Nương nương!”

Tạ Dao kinh hô, vội vàng lấy khăn tay lau tay cho bà.

Hoàng hậu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt nhăn nhó.

“Mau đến đây, lấy nước sạch đến đây, mau đi lấy thuốc tốt nhất đến!”

Mu bàn tay bà nhanh chóng sưng đỏ, nước thuốc hòa lẫn m.á.u tươi, đau rát vô cùng, Tạ Dao vội vàng sai người lấy nước, vừa dùng khăn tay lau nước thuốc trên tay bà.

“Ta... Khụ khụ... Hoàng hậu, con không sao chứ...” Thái hậu chỉ nói được vài câu đã vịn giường ho khan, nôn ra một búng m.á.u rồi ngất đi.

“Mau, truyền thái y!”

Từ Ninh cung rộng lớn nháy mắt trở nên hỗn loạn.

Nước thuốc nóng bỏng, dù đã bôi thuốc nhưng mu bàn tay Hoàng hậu vẫn sưng to, m.á.u đã ngừng chảy, bà sắc mặt trắng bệch, trên người vẫn còn dính vết bẩn đứng trong phòng.

“Hoàng hậu nương nương không nên tùy tiện di chuyển, vết thương trên tay người rất nghiêm trọng, chi bằng người hãy về nghỉ ngơi trước đi ạ.” Thái y nhịn không được lên tiếng.

“Chưa thấy mẫu hậu tỉnh lại, ta không yên tâm.” Hoàng hậu lắc đầu, dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên quyết đứng chờ ở ngoài phòng.

Lại chờ thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng nghe được tin Thái hậu đã tỉnh.

“Thật tốt quá...” Hoàng hậu mừng rỡ đứng phắt dậy, nhưng chưa kịp nói hết câu đã choáng váng suýt ngã.

“Nương nương!” Cung nữ vội vàng đỡ lấy bà.

Bà sắc mặt trắng bệch, nhìn thoáng qua bàn tay vừa băng bó xong, trong mắt lóe lên tia sáng u ám.

“Ta vốn muốn ở lại bầu bạn với mẫu hậu, nhưng vừa bị thương, thật sự không chịu nổi nữa, A Dao, con ở lại thay ta một lát nhé, tối nay ta sẽ quay lại.”

“Nương nương cứ yên tâm nghỉ ngơi đi ạ.” Tạ Dao hành lễ tiễn bà.

Hoàng hậu vừa đi, trong phòng chỉ còn lại mình nàng và Thái hậu.

Nàng sai cung nữ dọn dẹp sạch sẽ nước thuốc và mảnh vỡ, sau đó tiến lên Dìu Thái hậu ngồi dậy.

“Hôm nay người cảm thấy thế nào?”

“Vẫn như cũ.”

Nửa tháng nay, Thái hậu luôn cảm thấy người uể oải, thỉnh thoảng lại ngất xỉu, từ sau khi bị ngã năm ngoái, tinh thần bà đã không còn tốt như trước, nhưng lần này bà cảm thấy đặc biệt nghiêm trọng.

Bà vịn tay Tạ Dao ngồi dậy, nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Thằng bé Trạch nhi đâu?”

Tạ Dao vội hoàn hồn, kể lại chuyện Cố Trường Trạch phải đến Thái miếu.

“Thái tử hiếu thuận, con cũng tận tâm, có con bầu bạn với Thá tử, ta cũng yên tâm phần nào.” Thái hậu thở dài, bà khi ốm yếu cũng không còn khí thế như trước, thều thào nói: “Ta e là sống không được bao lâu nữa, tâm nguyện duy nhất là muốn nhìn thấy Thái tử có thêm đứa nhỏ, sau đó ngồi lên ngôi vị kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK