Giang tướng khom người, dâng lên một chồng tấu chương dày cộp.
“Danh sách những kẻ Tiêu gia đề bạt đều đã ghi chép đầy đủ?”
Cố Trường Trạch đặt bút son xuống, trên bàn bày la liệt giấy tuyên thành, hắn xem xét từng tờ một, cuối cùng chọn ra một tờ có nét chữ giống đến chín phần đưa cho Giang tướng.
“Cứ theo tờ này mà làm.”
Giang tướng nhận lấy tờ giấy, cẩn thận gấp lại, sai người đưa đi, rồi mới nói.
“Đều đã ghi chép đầy đủ, xin điện hạ yên tâm.”
Cố Trường Trạch thuận tay lật giở chồng tấu chương, chỉ thấy từng chữ từng chữ đều tố cáo tội ác tày trời của Tiêu tướng.
Xảo trá gian dối, một tay che trời, bài xích người tài, tàn bạo g.i.ế.c người...
“Đêm nay sau giờ Tuất, lệnh cho quân phòng thủ bao vây phủ tướng, bắt giữ toàn bộ người nhà họ Tiêu, sau đó phái người của ngươi đến phía tây thành chặn đường lui của binh mã tư nhân nhà họ Tiêu.”
“Chúng ta đã chuẩn bị chu toàn, nhỡ đâu hắn ta không đến...”
Lời Giang tướng còn chưa dứt, Cố Trường Trạch đã thản nhiên nói.
“Hắn ta sẽ đến.”
Ngày hôm đó đến giờ Dậu, một phong thư được đưa đến Minh Hoa điện.
Buổi tối mùa hè oi bức, Tạ Dao vừa cho người dọn bữa tối lên, đã thấy Giang Trân vội vàng chạy vào.
“Điện hạ, không xong rồi.
Xe ngựa của Tiêu tướng va chạm với xe ngựa của Phụ quốc công trên đường, Phụ quốc công từ trên xe ngựa ngã xuống, hôn mê bất tỉnh, Tiêu tướng nổi giận nói Phụ quốc công cố ý đ.â.m vào, lúc này đang rút kiếm muốn g.i.ế.c người!”
Cạch một tiếng, đôi đũa trong tay Tạ Dao rơi xuống bàn.
Phụ quốc công là lão thần hai triều, tâm phúc của Hành Đế, Tiêu tướng sao dám làm vậy?
“Lập tức dẫn người theo ta xuất cung.”
Cố Trường Trạch đứng dậy khỏi ghế, khoác áo choàng lên người, Tạ Dao lập tức nhìn sang, giọng nói có chút hốt hoảng.
“Sao hắn ta dám làm vậy?”
Chuyện của Tiêu Oanh Vi ở trước mặt Hành Đế còn chưa rõ ràng, đã khiến người ta kinh hãi, Tiêu tướng lại một tay che trời ở triều đình, bây giờ lại dám ngang nhiên rút kiếm với Phụ quốc công giữa đường.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
“Đừng sợ, ta xuất cung xem sao.”
Cố Trường Trạch dịu dàng an ủi Tạ Dao, nhìn thoáng qua những người trong Đông cung, trầm giọng dặn dò bảo vệ Thái tử phi chu toàn, rồi xoay người bước đi.
Giang Trân chạy theo Cố Trường Trạch.
“Đã sắp xếp ổn thỏa, phu xe của Phụ quốc công đã bỏ trốn, bên ngoài cung cũng đã bố trí xong xuôi, chỉ là... bên phía Hiền phi... Nếu chúng ta xuất cung trước... có khi nào sẽ đánh rắn động cỏ hay không?”
“Ngươi ở lại đây.”
Cố Trường Trạch dừng bước, dặn dò Giang Trân vài câu, một lúc sau, Giang Trân đi vào thư phòng.
Bóng dáng hắn khuất dần sau cánh cửa Đông cung, Tạ Dao nhìn mâm cơm thịnh soạn trên bàn cũng chẳng còn chút khẩu vị.
“Tiêu Hoa đâu?”
Nàng đột nhiên hỏi Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc nghe nàng gọi thẳng tên Tiêu Hoa, trong lòng có chút không quen, ngập ngừng một lúc mới đáp.
“Nô tỳ không rõ, nhưng Tiêu công tử đã mấy ngày không xuất hiện trong cung rồi ạ.”
Tạ Dao siết chặt tay.
Tiêu tướng thao túng triều đình, bây giờ ngay cả lão thần Phụ chính cũng dám ra tay, Tiêu Oanh Vi ở Càn Thanh cung, bệnh tình của Hành Đế có liên quan mật thiết đến nàng ta, Tiêu Hoa lại ở ngự tiền, trên dưới triều đình, nhà họ Tiêu đã âm thầm nắm giữ quá nhiều thứ...
Rốt cuộc bọn hạ có ý đồ gì?
Hiện giờ Tiêu Hoa không có trong cung, lại đi đâu rồi?
Nghĩ đến những biểu hiện kỳ lạ của Tiêu Oanh Vi mấy ngày trước, cộng thêm sự ngông cuồng của Tiêu tướng ở triều đình, trong lòng nàng bỗng dưng lo lắng cho Cố Trường Trạch.
“Theo dõi chặt chẽ Càn Thanh cung.”
Tạ Dao ngồi bên án thư, chờ đợi, từ giờ Dậu đến gần giờ Tuất, vẫn không thấy tin tức gì của Cố Trường Trạch.
Hai khắc sau giờ Tuất, Thanh Ngọc vội vàng chạy vào.
“Người của chúng ta ở bên ngoài Càn Thanh cung phát hiện, cách đây một khắc, Hiền phi tự mình đuổi thị vệ canh gác bên ngoài, một mình đi vào trong.”
Hành Đế bệnh nặng, dù là hầu bệnh thì bên ngoài Càn Thanh cung cũng phải có hạ nhân canh giữ, tại sao Tiêu Oanh Vi lại đột nhiên đuổi thị vệ đi?
Tạ Dao đứng bật dậy.
“Đến Càn Thanh cung.”
82
Cố Trường Trạch rời khỏi cung, bất kể hành động lỗ mãng của Tiêu tướng là vì mục đích gì, hắn cũng không cho phép Tiêu Oanh Vi có bất kỳ động tĩnh gì trong cung.
Tạ Dao dẫn theo Thanh Ngọc đi về phía Càn Thanh cung, Giang Trân đi theo sau. Vừa đi được vài bước, Tạ Dao bỗng quay đầu lại, hạ giọng dặn dò:
“Ngươi đến hậu cung mời Huệ phi nương nương, nói phụ hoàng đã tỉnh, muốn gặp các vị nương nương, mời mọi người đến Càn Thanh cung.”
Tiêu Oanh Vi run rẩy rót thuốc vào bát, vừa khuấy đều thì ngoài cửa đã vang lên tiếng xướng báo.
“Thái tử phi giá lâm ——”
Thái tử phi?
Tạ Dao?
Lúc này nàng ta đến đây làm gì?
Trong lòng Tiêu Oanh Vi bỗng chốc hoảng sợ, theo bản năng đưa tay lau đi bột phấn bên cạnh bàn, đè nén vẻ hoảng loạn trên mặt, nhìn Tạ Dao từng bước đi vào.
“Hiền phi nương nương.”
“Đã khuya rồi, Thái tử phi đột nhiên đến Càn Thanh cung làm gì?”
Sắc mặt Tiêu Oanh Vi còn tái nhợt hơn hai ngày trước, nàng ta vừa đứng dậy đã không chống đỡ nổi, loạng choạng lùi về sau hai bước rồi ngồi xuống.
Sợi dây căng thẳng trong đầu nàng ta như muốn đứt ra, suýt chút nữa thì không nhịn được tiếng kêu đau đớn.