“Điện hạ, đã đến giờ rồi, các vị đại nhân đều đang chờ người.”
Tiếng bước chân vội vàng từ bên ngoài truyền đến khiến Tạ Dao thoát khỏi bể tình ái, tóc mai nàng rối tung, khăn voan vốn còn che trên đầu đã không biết đi đâu, đôi môi đỏ mọng như thoa son, trên mặt càng như say rượu mà đỏ ửng.
“Điện hạ…”
Nàng khẽ thở dốc đẩy Cố Trường Trạch ra, nhưng vì bản thân cũng không còn bao nhiêu sức, không đẩy được hắn ra, ngược lại càng kéo hắn xuống, hai người triệt để ngã xuống giường.
Cơ thể hắn càng nóng hơn, Tạ Dao vừa chạm vào đã run rẩy rụt tay về, nhân lúc nụ hôn của hắn rơi xuống cổ nàng, Tạ Dao lại run rẩy gọi một tiếng.
“Điện hạ…”
Cố Trường Trạch đè nén dục vọng trong người, từ cổ nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực kia khiến Tạ Dao kinh hãi, giọng hắn khàn đặc, nhìn dấu hôn trên cổ nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được cúi đầu, hôn thật mạnh một cái.
“Chờ ta trở về, Dao Dao.”
20
Cơ thể nóng rực rời khỏi người nàng, Tạ Dao nhìn theo bóng dáng lảo đảo của Cố Trường Trạch bước ra khỏi phòng, đôi mắt đẹp như sương khói mới dần lấy lại được vài phần tỉnh táo.
Đầu ngón tay trắng nõn vịn vào chiếc trường kỷ mềm mại đứng dậy, Tạ Dao cảm nhận nhịp tim đập như trống trận trong lồng ngực, nhớ lại câu nói thì thầm bên tai nàng lúc chia tay của Cố Trường Trạch, cúi đầu nhìn y phục có phần xộc xệch, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Rõ ràng ban đầu, chỉ là Cố Trường Trạch hỏi nàng có khát nước hay không.
Sao đến cuối cùng, lại biến thành… cảnh tượng như vậy.
Hai người cùng ngã xuống trường kỷ, tay hắn như muốn kéo tuột thắt lưng nàng ra, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ, chỉ còn một chút nữa, nếu không phải có người ngoài cửa gọi, chẳng phải bọn họ sẽ ở chỗ này…
“Thật là hồ đồ.”
Tạ Dao khẽ cắn môi, giọng nói khàn khàn tự trách một câu, rồi đi đến bàn rót trà.
Một chén trà uống cạn, Tạ Dao vẫn cảm thấy khát nước, vừa định rót chén thứ hai, một bàn tay to lớn đã chặn ngang, giữ chặt cổ tay nàng, ấn chén trà xuống.
“A Dao, thành hôn cùng hắn, muội vui lắm sao?”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai, Tạ Dao giật mình kinh hãi lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, cả người cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp lại Tiêu Hoa kể từ sau khi từ hôn.
Hắn gầy hơn so với một tháng trước rất nhiều, khuôn mặt tuấn lãng ngày thường giờ đây u ám, đôi mắt tràn đầy hối hận và đau đớn, nhìn nàng chằm chằm.
Đặc biệt là khi chạm đến đôi môi đỏ mọng diễm lệ của nàng, càng không nhịn được đưa tay muốn chạm vào.
“Sao huynh lại tới đây?”
Tạ Dao lùi về sau hai bước, tránh động tác của hắn.
“Ta bất quá chỉ hôn mê mấy ngày, tỉnh dậy vị hôn thê của ta đã thành Thái tử phi của kẻ khác, ta không nên tới sao? Tạ Dao, muội hỏi ra những lời này, muội có còn chút tâm can nào không?”
Hắn sải bước tới, nắm chặt cổ tay Tạ Dao, câu cuối gần như gầm lên.
Bị hắn siết chặt cổ tay, lưng Tạ Dao bị ép sát vào tường, nàng nhíu mày vì đau, tức giận nói:
“Tiêu Hoa, huynh đừng quên ba tháng trước, là ai luôn tìm cách tránh mặt ta? Một tháng trước, là từ phủ ai gửi tới thư từ hôn? Hôn sự này vì sao mà có, huynh nên rõ hơn ta.”
Hắn dựa vào cái gì mà trách cứ nàng?
Tình cảm thanh mai trúc mã hơn mười năm của bọn họ, đến khi phụ thân nàng qua đời, Tiêu Hoa liền lấy cớ công việc bận rộn để tránh mặt nàng. Nàng cho rằng hắn giận nàng quá bận rộn mà lơ là hắn, bận xong việc nhà liền đến Tiêu Phủ tìm hắn, nhưng trời đông giá rét, nàng ở chính đường đợi hai canh giờ mới gặp được hắn, lúc về thậm chí không thấy hắn có một câu quan tâm.
Gia đình nàng gặp biến cố lớn, họ hàng xa lánh, hàng xóm gièm pha, Tiêu phu nhân khắp nơi chế giễu nàng, Tạ Dao đều cắn răng chịu đựng, thậm chí Tiêu Phủ từ hôn, nàng cũng chưa từng nói một câu bất mãn, nhưng người trách cứ nàng, tuyệt đối không thể là Tiêu Hoa!
Nàng từng mong mỏi ba tháng đó Tiêu Hoa có thể ở bên cạnh nàng, nhưng cuối cùng nàng nhận được lại là một tờ giấy từ hôn.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện gay gắt như vậy, Tiêu Hoa mấp môi, hốc mắt đỏ hoe muốn giải thích.
“Ta...”
“Chuyện đã đến nước này, hiện giờ ta là Thái tử phi của Đông cung, nếu huynh thật sự có nửa phần áy náy về ba tháng đó và chuyện từ hôn, liền lập tức rời khỏi đây, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Tạ Dao nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, quay mặt đi nói.
Cung nhân hầu hạ và bà mối rất nhanh sẽ tới, Hoàng hậu, các vị đại thần đều đang ở Đông cung, nếu phát hiện trong phòng tân nương có nam nhân khác, hậu quả khó lường.
Nàng nói như vậy, Tiêu Hoa mới thật sự hoảng hốt, vội vàng dịu giọng nói:
“Hôm qua ta mới tỉnh, biết muội sắp gả vào Đông cung, liền cố nén bệnh tình chạy tới. A Dao, ta đã đợi muội ở phố lớn cả một đêm, muội không tới gặp ta.”
Thần sắc hắn cũng dịu xuống, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng nhưng lại không dám.