“Ta rất muốn gọi ngươi là Tử Hành ca ca, nhưng Tiêu Hoa, những việc ngươi làm, có việc nào xứng đáng với câu Tử Hành ca ca của ta chứ?”
Trong lòng Tiêu Hoa bỗng dâng lên một cỗ bất an.
“Nàng đang nói gì vậy, A Dao…”
“Chúng ta quen biết nhiều năm, ta chưa bao giờ nghĩ, người bề ngoài đối xử với ta ôn nhu quan tâm, lại là kẻ sau lưng sai người tung tin đồn chia rẽ tình cảm phu thê ta, lại còn cố ý ở Nguyệt Lâu, muốn ám sát phu quân của ta!”
Tin đồn? Nguyệt Lâu?
Đồng tử Tiêu Hoa co rút lại.
“Nàng… Sao nàng lại biết?”
“Cung nữ kia là người từng hầu hạ bên cạnh ngươi lúc ngươi ở Đông cung, bức họa là do chính Tiêu Oanh Vi đưa cho ta, Tiêu Oanh Vi ghét ta đến tận xương tủy, sao có thể đột nhiên tỏ ra tốt bụng quan tâm ta?
Ngươi gặp ta trên đường cung, hỏi chuyện cung nữ, lại dò hỏi chuyện của ta và Cố Trường Trạch, ngươi không biết sao, hôm đó ta mang hoa va vào ngươi, ngươi nói đã đến Nguyệt Lâu nhưng lại nói dối, lúc đó ta đã biết là ngươi rồi.”
Cơ thể Tiêu Hoa cứng đờ.
“Nhưng chuyện bức họa không phải là bịa đặt, kẻ lừa nàng nửa năm nay là Cố Trường Trạch!”
“Đúng! Kẻ lừa ta là hắn, nhưng ta cũng khinh thường thủ đoạn hèn hèn chia rẽ ly gián, bịa đặt, thậm chí còn tự mình lợi dụng tình cảm của ta ở lại Đông cung, sau lưng lại ra tay độc ác với phu quân ta!”
“Ta ra tay độc ác?”
Câu nói này châm ngòi lửa giận của Tiêu Hoa, hắn ta nhìn dáng vẻ cứng cỏi của Tạ Dao, cười lạnh.
“Ta không thể ra tay độc ác với hắn sao? Từ lúc hắn cướp nàng đi, ta đã hận không thể g.i.ế.c hắn, nàng vào Đông cung, đối với ta không còn một chút quan tâm nào, lại vui cười đùa giỡn bên cạnh người khác, nếu ta không dùng chút thủ đoạn, làm sao có thể khiến nàng liếc mắt nhìn ta một cái?”
Giận quá mất khôn, hắn ta buột miệng nói ra, không hề chú ý đến ánh mắt Tạ Dao bỗng chốc trở nên kinh ngạc.
“Nguyệt Lâu không g.i.ế.c được hắn, đêm đó ở Tạ Vương phủ cũng không lấy được mạng hắn, nhưng lần này hắn chắc chắn phải chết!
Độc ta hạ còn mạnh hơn độc hoàng thượng hạ ba năm trước, ta muốn hắn độc nhập phổi, không còn đường sống, thuốc giải duy nhất lại nằm trong tay ta, ta muốn hắn trơ mắt nhìn chúng ta ân ái bạc đầu, còn hắn chỉ có thể quỳ gối dưới chân ta cầu xin thuốc giải…”
“Ngươi nói gì?”
Giọng nói đột ngột vang lên khiến Tiêu Hoa im bặt, Tạ Dao lập tức đứng dậy.
“Thuốc giải gì ở trong tay ngươi? Thuốc giải của hắn không phải bị thích khách ở Chung Trùy viên bắt cóc ta lấy đi rồi sao?”
Ong một tiếng, nhịp tim Tạ Dao đập càng lúc càng nhanh, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Hoa, cổ họng thắt lại.
“Là ngươi?”
Giọng nói nàng đầy vẻ khó tin, như thể đột nhiên có một tiếng sấm sét đánh xuống, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng ngày hôm đó.
Tiêu Hoa lo lắng cùng Cố Trường Trạch đi cứu nàng, Tiêu Hoa chắn trước mặt nàng đỡ kiếm.
“Không phải… Thuốc giải đó là…”
Tiêu Hoa tái mặt vội vàng giải thích.
Nhưng Tạ Dao cũng nhớ lại những điểm bất thường ngày hôm đó.
Tên áo đen nói độc hắn ta hạ cho nàng là độc dược chắc chắn chết, nhưng từ đầu đến cuối nàng cũng không cảm thấy khó chịu gì, Cố Trường Trạch vì nàng một mình xông vào thương lượng, Tiêu Hoa lại đúng lúc ngất xỉu khi sắp về phủ.
Ở Đông cung nhiều ngày, tại sao cơ thể hắn ta lại khỏe hơn Cố Trường Trạch, lại tại sao đêm hôm trước khi rời đi, lại đánh nhau với Cố Trường Trạch ở Nguyệt Lâu.
“Nếu ngày hôm đó ngươi không đỡ kiếm, chưa chắc ta đã mềm lòng, ngươi cũng chưa chắc có thể lấy cớ đó uy h.i.ế.p Cố Trường Trạch, lấy thuốc giải từ tay hắn, đúng không?”
Tiêu Hoa vốn định tiếp tục nói dối, nhưng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Tạ Dao, nghĩ đến Cố Trường Trạch lúc này đang hấp hối trên giường bệnh, trong lòng hắn ta dâng lên một cỗ hả hê.
“Đúng vậy!
Ta không lấy được thuốc giải của hắn, nếu hắn khỏi bệnh thì sao? Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn hắn và nàng bên nhau dài lâu sao?”
Một luồng ghê tởm dâng lên trong lòng, Tạ Dao trừng mắt nhìn hắn ta.
“Ngươi thật khiến ta ghê tởm.”
Sắc mặt Tiêu Hoa cứng đờ.
“Nàng chỉ là nhất thời mềm lòng với Cố Trường Trạch thôi, sao có thể vì hắn mà đối xử với ta như vậy?
Những gì ta làm chẳng lẽ không phải vì nàng sao? A Dao, nếu nàng sớm là thê tử của ta, giờ ta sao phải như vậy chứ?”
Tạ Dao đã quay đầu đi, không muốn để ý đến hắn ta nữa, toàn thân bài xích việc tiếp tục nói chuyện với hắn ta.
Tiêu Hoa đang định nắm lấy vai nàng bắt nàng nhìn mình, nhưng ánh mắt dừng lại trên vẻ ghê tởm trên mặt Tạ Dao, chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén xúc động này.
A Dao thích hắn ta của trước kia, bây giờ hắn ta không thể cứ ép buộc nàng như vậy.
Cố Trường Trạch sắp c.h.ế.t rồi, giữa bọn họ còn rất nhiều thời gian, hắn ta sẽ khiến Tạ Dao thay đổi cách nhìn về mình.
Trong xe ngựa trở nên yên tĩnh, ba ngày sau đó hai người không nói thêm lời nào, cho đến khi xe ngựa tiến vào phủ đệ nơi Tiêu gia đóng quân.
Đó là một tòa thành ở phía bắc Yển Thành.
Tiêu Hoa cởi trói cho nàng, nhưng lại sợ nàng chạy lung tung la hét, bèn bỏ thuốc nhuyễn gân vào trà của Tạ Dao, ôm nàng vào phủ.
Tạ Dao toàn thân không còn chút sức lực, nhưng đến cả sợi tóc cũng đang phản kháng sự gần gũi của Tiêu Hoa.
Vừa bước qua bậc cửa, một giọng nói dịu dàng vang lên.
“Đại nhân đã trở lại rồi sao, vậy thì chuẩn bị cơm nước trước đi.
Đại nhân?”