Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái hậu đặt chén trà vừa bưng lên xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Dao.

Tạ Dao vội vàng đứng dậy quỳ xuống.

“Bẩm Hoàng tổ mẫu, tôn tức chỉ nghĩ chuyện này rất quan trọng, nên muốn về thương lượng với Điện hạ trước, sau đó ngày hôm sau nhận được tin liền lập tức cho người báo với phụ hoàng, Điện hạ cho rằng bản thân bị bệnh lâu ngày, thật sự không có tâm tư nạp trắc phi thị thiếp, cũng không muốn để Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng phải lo lắng cho mình, nên mới bảo tôn tức khéo léo từ chối chuyện này.”

Biết được không phải Tạ Dao tự ý làm chủ, sắc mặt Thái hậu dịu đi một chút.

“Vết thương của Thái tử thế nào rồi?”

“Thân thể Điện hạ đã tốt hơn rất nhiều, biết người lo lắng, hôm qua Điện hạ còn nói với tôn tức, hôm nào sẽ đích thân đến thỉnh an người.”

Nghe nói tôn tử nhớ đến mình, sắc mặt Thái hậu lại hòa hoãn hơn, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng.

“A Dao gả vào Đông cung cũng được mấy tháng rồi, đã vậy Đông cung lại không có phi thiếp nào, Thái tử cũng ở lại mỗi đêm, giờ có tin tức gì chưa?”

Tạ Dao ngẩn người, một lúc sau mới phản ứng kịp ý của bà.

Nhìn thấy ánh mắt của mấy vị Hoàng tử phi và cung nhân đều đổ dồn vào mình, mặt Tạ Dao đỏ bừng.

“Bẩm Hoàng tổ mẫu, Điện hạ nói chuyện này chưa cần vội...”

“Nói là chưa cần vội, mấy người con dâu của ta đều đã có con cái, người chưa có con thì thiếp thất trong phủ cũng đã sinh nhi tử, Thái tử là trữ quân, chuyện này sao có thể không vội?”

Hoàng hậu vội vàng lên tiếng, ra vẻ lo lắng.

Thái hậu nghe vậy, không hài lòng nhìn Tạ Dao.

“Mẫu hậu con nói cũng có lý, ai gia biết trước khi vào cung con bị bệnh một trận, nếu thân thể yếu ớt thì mau truyền Thái y đến xem, tuy rằng con và Thái tử đều còn trẻ, nhưng Đông cung chỉ có mình con, vẫn nên sớm sinh con cái thì hơn.”

“Hoàng tổ mẫu...”

“Đúng vậy, hôm qua ta còn nghĩ, A Dao và Thái tử ân ái như vậy, nếu không có thiếp thất, chắc hẳn là sẽ sớm có tin vui. Nói thì nói vậy, dù sao cũng mới hai ba tháng, không thể vội vàng được, nhưng nếu cứ kéo dài như vậy... Đông cung chỉ có một mình nàng cũng không phải là chuyện tốt.”

Hoàng hậu nói xong một tràng, Thái hậu đã bắt đầu trầm ngâm.

Còn Tạ Dao bị Hoàng hậu liên tục ngắt lời, lại bị bà ta bóp méo sự thật trước mặt Thái hậu, trong lòng sớm đã bốc hỏa, hận không thể xé nát khuôn mặt giả tạo kia của bà ta.

Đông cung có nạp trắc phi hay không thì liên quan gì đến bà ta? Khi nào nàng mang thai sinh con, thì lại càng không liên quan gì đến bà ta?

Lại còn giở trò mèo để nhét người vào Đông cung, Cố Trường Trạch không có mặt, bà ta liền được nước lấn tới bắt nạt nàng sao?

Hôm nay nếu để Đông cung có thêm một người, nàng liền không phải là Tạ Dao!

51

Tạ Dao đột nhiên đứng phắt dậy, dọa Hoàng hậu đang thao thao bất tuyệt nói lời cay nghiệt giật b.ắ.n mình.

Nàng bước đến trước mặt Thái hậu, quỳ xuống.

“Lời mẫu hậu nói rất phải, bản thân tôn tức thể yếu, đáng lẽ nên để Đông cung có thêm vài vị muội muội hầu hạ Điện hạ, khai chi tán diệp.”

Thái hậu cau mày nhìn nàng.

“Con thật sự nghĩ như vậy?”

Nói một cách công bằng, Thái hậu rất thích đứa cháu dâu này, dung mạo xinh đẹp, tính tình ôn nhu, nhưng nếu như muốn độc chiếm Thái tử, ghen tuông vô đức, bà cũng không thể dung túng.

“Hôm đó ở Càn Thanh cung, mẫu hậu cũng từng chỉ điểm tôn tức, tôn tức cũng vì thế nhiều lần nhắc đến chuyện này với Điện hạ, nhưng Điện hạ nói, bản thân bệnh lâu ngày, đã khiến Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng lo lắng, nên muốn dưỡng cho khỏe mạnh rồi mới tính đến chuyện khác.

Về phần chuyện mẫu hậu vừa nói ngày đêm ở lại Đông cung, chuyện này cũng không phải sự thật.

Điện hạ bị thương, tôn tức hầu hạ bên cạnh, chỉ là thường xuyên ở trong viện thôi. Ban ngày Điện hạ bận rộn chuyện Đông cung, đến tối sau khi dùng bữa tối, còn tự mình đến thư phòng sao chép kinh thư cầu phúc cho người, tôn tức theo bên cạnh hầu hạ, không biết sao lại bị đồn thành ngày đêm ở lại.

Mẫu hậu quan tâm chuyện Đông cung như vậy, sao lại nghe những lời đồn nhảm nhí này rồi tin là thật?”

Nàng cụp mắt xuống, dịu dàng nhìn Thái hậu mỉm cười, hỏi ngược lại Hoàng hậu một cách vô tội.

“Chẳng lẽ mẫu hậu không biết, tối nào Điện hạ cũng tự mình sao chép kinh thư cầu phúc cho người sao?”

“ Tôn tức không dám nói bừa, Điện hạ còn nói mấy hôm nữa đến thỉnh an sẽ mang đến cho người xem, con dâu không có bút mực đẹp như Điện hạ, nhưng cũng thường xuyên ở bên cạnh xem, trong lòng cầu phúc cho Hoàng tổ mẫu.”

Tạ Dao mở to mắt, một tràng lời nói khiến sắc mặt Thái hậu dịu đi.

Bà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu của Tạ Dao, lại nhìn một vòng các vị Hoàng tử phi và Hoàng hậu, lúc thỉnh an đông nghịt một đám, ai cũng nói sẽ giống như Thái tử phi tử tận tâm sao chép kinh thư cho bà, nhưng đến nửa người cũng không có.

“Đứa nhỏ ngoan, con có lòng rồi.”

Tạ Dao dịu dàng cười.

“Sự tận tâm của Tôn tức không bằng một phần vạn của mẫu hậu, đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu còn có chút lười biếng, mẫu hậu tin tức trong cung nhạy bén như vậy, đến chuyện Đông cung hôm nay ai qua đêm cũng biết rõ ràng như thế, chắc là thường xuyên đến tận hiếu với Hoàng tổ mẫu rồi?”

Thái hậu bất mãn liếc Hoàng hậu một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK