“Ta không sao, là phụ hoàng suýt chút nữa bị thương.”
Tạ Dao bỏ qua nửa câu sau của hắn, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phụ hoàng thế nào rồi?”
“Đang ở bên điện, có thái y chẩn trị.”
“Sao tự dưng lại xảy ra hỏa hoạn? Bắt được thích khách chưa?”
“Chưa, đã cho người truy đuổi rồi.”
Cố Trường Trạch ánh mắt khẽ động.
“Điện hạ, thích khách gian xảo như vậy, lúc này không biết đang trốn ở đâu, từ lúc xảy ra hỏa hoạn đến giờ chưa được nửa canh giờ, hay là ngài cũng nên cho người kiểm tra trong cung một lượt?”
Trước đó có chuyện Hành Đế rút kiếm c.h.é.m c.h.ế.t thống lĩnh, lúc này các đại thần đều không dám chọc giận ông ta, so lại thì vị Thái tử ôn hòa này dễ nói chuyện hơn nhiều.
Các đại thần đồng loạt nhìn về phía hắn.
Chuyện hôm nay Cố Trường Trạch xử lý thỏa đáng, lại tự mình xin tha cho bọn họ, lúc này các đại thần đều coi hắn như chủ tâm cốt.
“Mọi người yên tâm, ta đã cho người đi tìm kiếm rồi, đêm nay mọi người đều bị kinh hãi, không cần phải ở lại đây nữa, đều về nghỉ ngơi đi.”
Cố Trường Trạch ôn hòa nói.
Các đại thần như được đại xá.
“Nhưng nếu hoàng thượng hỏi...”
“Ta sẽ vào bẩm báo, mọi người không cần lo lắng.”
Cố Trường Trạch nói xong, các đại thần càng thêm cảm kích, liên tục tạ ơn rồi rời đi.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng đến gần Cố Trường Trạch.
“Điện hạ, Tiêu công tử nói nhìn thấy thích khách chạy ra khỏi cung, hắn cũng đuổi theo rồi.”
Tên thị vệ vừa nói vừa thở hổn hển, Tạ Dao lập tức nhìn sang.
“Bên ngoài nguy hiểm như vậy, sao Tiêu công tử lại đuổi theo chứ?”
Nụ cười trong mắt Cố Trường Trạch biến mất, thay vào đó là một tầng u ám.
Hắn nhẹ giọng an ủi Tạ Dao.
“Không sao, ta cho người đi bảo vệ Tiêu công tử là được, bên ngoài đao kiếm không có mắt, vì truy đuổi thích khách mà bị thương thì không đáng.
A Dao yên tâm, nàng gọi hắn ta một tiếng Tiêu công tử, ta tự nhiên cũng để tâm, sẽ không để hắn ta bị thương.
Thanh Ngọc, bên ngoài nguy hiểm, mau đưa Thái tử phi về.”
Nói xong, Cố Trường Trạch đứng dậy đi về một hướng khác.
Giang Trân vội vàng đuổi theo.
“Tiêu công tử đã đuổi theo ra khỏi hoàng cung từ một khắc trước, Tiêu nhị tiểu thư và Ngũ hoàng tử lúc này đang ở Lạc Hoa điện, nói là Tiêu nhị tiểu thư bị trẹo chân, Ngũ hoàng tử đưa nàng ta vào nghỉ ngơi.”
Dưới màn đêm u tối, Cố Trường Trạch mặc áo đen, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, khí chất cao quý, ngọc quan trên đầu càng tôn lên dung mạo của hắn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Nhanh chóng đến phủ Ngũ hoàng tử báo cho Ngũ hoàng tử phi, bảo nàng ta dẫn người đến Lạc Hoa điện bắt người.”
Giang Trân vâng dạ.
“Vậy còn Tiêu công tử...”
“Đã ra khỏi cung rồi...”
Cố Trường Trạch mân mê ngón tay, trong mắt tràn ngập vẻ âm trầm, khẽ cười một tiếng.
“Vậy thì đừng để hắn ta sống sót trở về nữa.”
70
Bốn phía đều là nô tài đang chạy vội, tiếng ồn ào náo động vang vọng khắp cả Càn Thanh cung. Giang Trân vội vàng nhận lệnh rời đi, Cố Trường Trạch quay đầu lại, khóe môi mang theo ý cười, bình tĩnh chỉ huy hạ nhân dập lửa.
Tạ Dao biết được Cố Trường Trạch không sao, hỏi han vài câu về tình hình của Hành Đế, cũng yên tâm trở về Đông cung. Thanh Ngọc xách theo một chiếc đèn lồng đi trước mặt nàng, hai người đi đến chỗ ngoặt, đụng phải một nữ tử đang đi ngược chiều.
“Ai da... Nô tài nào đây... Thái tử phi?”
Ngũ hoàng tử phi đang vội vàng đụng phải người, vốn muốn nổi giận, nhưng lại phát hiện ra người trước mặt là Tạ Dao.
Nàng ta vội vàng cáo lỗi, chưa đợi Tạ Dao đáp lời đã vội vàng bước qua nàng.
Tạ Dao nhíu mày nhìn theo bóng lưng nàng ta, lên tiếng gọi.
“Ngũ đệ muội?”
“Đại tẩu cứ đi trước đi, hôm nay đệ muội thất lễ, ngày mai sẽ đến cửa tạ tội với tẩu.”
“Không biết Ngũ hoàng tử phi đang vội vàng chuyện gì?”
Thanh Ngọc đỡ lấy Tạ Dao, nhíu mày lẩm bẩm.
“Không phải nàng ta đã sớm trở về rồi sao?”
Trong bữa tiệc tối, Ngũ hoàng tử phi đã ăn không ngon, hốc mắt đỏ hoe, dường như bị Ngũ hoàng tử làm mất mặt, chưa đến lúc kết thúc đã đi theo sau Tạ Dao rời đi.
Lúc này lại vào cung?
“Nô tỳ cũng không biết, nhưng nhìn phương hướng mà hoàng tử phi đi là Lạc Hoa điện, chắc là đi tìm Ngũ hoàng tử rồi.”
Tạ Dao nghe vậy gật đầu, nhìn thấy sắp đến cửa Đông cung, một bóng hình yểu điệu tuyệt mỹ từ con đường nhỏ bên cạnh đi tới, nhìn phương hướng lại là hướng Lạc Hoa điện.
“Là Tiêu nhị tiểu thư...”
Thanh Ngọc còn chưa kịp thốt ra lời kinh hô, Tiêu Oanh Vi cũng đã chú ý tới các nàng.
Gặp mặt đối diện, nàng ta khinh miệt liếc mắt nhìn Tạ Dao một cái, thướt tha đi đến trước mặt nàng, khô khan gọi một tiếng.
“Thái tử phi an. Sao Thái tử phi lại ra ngoài ngắm trăng vào đêm khuya thế này? Chẳng lẽ gả vào Đông cung rồi mà vẫn không vui vẻ, chỉ có thể một mình độc dưới bóng trăng hay sao?”
Hai người gặp mặt chưa từng nói chuyện tử tế với nhau, Tạ Dao cũng không quen thói nàng ta.
“Đêm khuya thế này, Tiêu nhị tiểu thư còn ở lại trong cung làm gì? Không hiểu quy củ như vậy thì thôi đi, còn chắn đường của bổn cung.”
Tiêu Oanh Vi cười một tiếng, đôi mày thanh tú nhướng lên, đánh giá nàng một lượt.