Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng giận, ta nói cho nàng là được.”

Hắn hơi do dự một chút.

“Là Nguyệt Lâu.”

Tạ Dao canh cánh trong lòng, cảm thấy cái c.h.ế.t của cung nữ kia rất đáng ngờ, lại bảo Thanh Ngọc đi điều tra hai lần, tin tức nhận được vẫn là nàng ta c.h.ế.t vì bệnh tim.

Nàng đang ngồi trong phòng suy nghĩ, Cố Trường Trạch tắm rửa xong trở về, nhíu mày hỏi nàng.

“Ta thấy sao tối nay nàng cứ tâm sự nặng nề, hôm nay gặp ai sao?”

Tạ Dao lắc đầu, bỗng nhiên quay người chui vào lòng hắn.

“Nghỉ ngơi sớm đi, Điện hạ.”

Cố Trường Trạch ôm nàng đi về phía giường, hai người vừa nằm xuống, Giang Trân bên ngoài liền vừa lăn vừa bò chạy đến gõ cửa.

“Điện hạ, không xong rồi, mấy ngày nay mưa liên miên, đập nước phía đông thành bị vỡ, cả nửa trấn bị ngập rồi, Hoàng thượng đang ngủ say, công công bên người gọi không dậy, người mau nghĩ cách nào đi!”

Tạ Dao và Cố Trường Trạch vội vàng ngồi dậy, sắc mặt Cố Trường Trạch không tốt lắm.

Mấy ngày nay mưa liên tục ở Thượng Kinh, hắn đã sớm căn dặn xuống dưới bảo người chú ý chuyện này, không ngờ vẫn xảy ra sơ suất.

“Ta phải đi một chuyến.”

Tạ Dao vội vàng khoác áo choàng cho hắn, ánh mắt lo lắng.

“Điện hạ nhất định phải cẩn thận.”

Mưa to như trút nước, lúc mệnh lệnh từ trong cung truyền đến Tiêu phủ, Tiêu Hoa lập tức thức dậy.

“Hoàng thượng tỉnh rồi?”

“Vâng, nhưng mà trước khi Hoàng thượng tỉnh, Thái tử điện hạ đã tự mình đi rồi, Hoàng thượng sau khi biết sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng nghe theo ý kiến của Hiền phi nương nương, bảo ngài lúc này cũng đi.”

Tiêu Hoa mặc y phục chỉnh tề, ánh mắt nhìn theo màn mưa như trút nước nhìn về phía đông thành.

“Mưa to như vậy, Thái tử một mình đi xử lý, nếu xử lý tốt tự nhiên vạn dân kính ngưỡng, nếu xử lý không tốt...”

Khóe môi hắn cong lên nụ cười khó phát hiện.

“Vậy thì sẽ bị người đời mắng chửi trăm năm.”

Hắn đội nón lá, xoay người lên ngựa, vừa đi vừa nói.

“Đi gọi Ngũ hoàng tử đến đây.”

79

Cơn mưa lớn kéo dài từ tối hôm qua đến tận chiều hôm sau, Tạ Dao nhìn màn mưa tạo thành từng vũng nước đọng trên mặt đất, trong lòng lo lắng cho Cố Trường Trạch, chẳng còn tâm trạng ăn uống.

“Chuyện lớn như vậy, cho dù tối qua Hoàng thượng có nghỉ ngơi thì sáng sớm cũng phải dậy, sao lại không gọi được?”

“Nô tỳ nghe nói tối qua là Hiền phi nương nương thị tẩm, công công ngự tiền vào gọi Hoàng thượng mấy tiếng rồi mà Hoàng thượng… cứ như hôn mê bất tỉnh, nhất quyết không chịu tỉnh.”

Thanh Ngọc cũng lẩm bẩm cảm thấy kỳ lạ.

“Sáng nay lâm triều, thần sắc Hoàng thượng cũng có vẻ uể oải, các vị đại thần đều đang dâng tấu chương về chuyện trấn phía đông thành bị ngập lụt, mấy vị sử quan hình như đã có lời ra tiếng vào.”

Chuyện lớn như vậy, không thấy Hành Đế để tâm, đêm qua còn là Thái tử điện hạ tự mình gượng bệnh xuất cung, trong lòng các vị đại thần không khỏi có lời oán trách.

Tạ Dao đảo mắt.

“Bên ngoài cung có tin tức gì truyền vào không?”

“Hiện tại vẫn chưa có, tiểu thư đừng quá lo lắng, ngoài điện hạ ra còn có Ngũ hoàng tử và Tiêu thống lĩnh cũng đi đấy ạ.”

Nghe nói Tiêu Hoa cũng đi, Tạ Dao lập tức nhíu mày.

Chờ đợi mãi một ngày một đêm, Tạ Dao vẫn không thấy Cố Trường Trạch quay về, cũng không thấy tin tức gì truyền đến, ngày đêm lo lắng, đừng nói là ăn uống, đến tối đi ngủ cũng không yên giấc.

Đến tối ngày thứ ba, một tiểu thái giám hớt hải chạy vào.

“Thái tử phi, phía trước xảy ra chuyện rồi, người mau đi xem sao!”

Mưa gió đã ngớt, lúc Tạ Dao chạy đến Càn Thanh cung thì bên trong đèn đuốc sáng trưng, các vị đại thần và hoàng tử đứng đầy ắp cả căn phòng, nàng lo lắng đảo mắt nhìn một vòng, thấy Cố Trường Trạch đứng ở vị trí đầu, y phục trên người dính nước mưa lấm lem, nhưng sắc mặt có vẻ vẫn ổn.

Nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy Hành Đế tức giận quát lên.

“Nghịch tử, ngươi đã làm ra chuyện gì thế này!”

Một câu nói khiến các vị đại thần đồng loạt quỳ rạp xuống đất hô to “Bình tĩnh”. Ngũ hoàng tử thì khóc lướt thút kêu gào.

“Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi! Xin người hãy tha thứ cho nhi thần!”

Lúc này Tạ Dao mới phát hiện ra Ngũ hoàng tử đang quỳ gối trong điện, tóc tai rối bời, cả người ướt sũng, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.

“Ngươi biết sai, vậy những bá tánh vô tội suýt nữa mất mạng vì ngươi thì sao? Vì sự tắc trách vô trách nhiệm của ngươi mà khiến cho ta và hoàng huynh của ngươi phải vất vả thêm ba canh giờ, ngươi thật khiến ta thất vọng!”

Hành Đế trừng mắt nhìn hắn ta, vừa quát xong một câu thì bỗng cúi đầu ho khan mấy tiếng, Tiêu Oanh Vi vội vàng vuốt ve n.g.ự.c giúp ông ta.

“Hoàng thượng bớt giận.”

Tiêu Hoa mặt lạnh như nước, Ngũ hoàng tử quỳ rạp trên đất dập đầu lia lịa.

“Nhi thần thật sự biết sai rồi, xin phụ hoàng hãy cho nhi thần một cơ hội chuộc tội!”

“Ngươi ngăn cản thị vệ không cho đi gia cố đê điều, nửa cái trấn suýt chút nữa vì sự độc đoán chuyên quyền của ngươi mà mất mạng, ngươi bảo ta làm sao không giận cho được?”

Ngũ hoàng tử cảm nhận được ánh mắt trách cứ của các vị đại thần đang đổ dồn về phía mình, càng thêm sợ hãi.

Tối hôm đó hắn ta nhận được tin tức liền vội vàng chạy đến nơi, vừa đến thì đã thấy thủ hạ của Cố Trường Trạch đã cứu được không ít bá tánh ra khỏi vùng ngập lụt, Cố Trường Trạch thấy hắn ta đến trấn, bèn bảo hắn ta đưa số bá tánh đã được cứu đến nơi an toàn trước, truyền lệnh cho Công bộ đến hỗ trợ, sau đó gia cố đê điều ngăn nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK