“Phụ hoàng vạn phúc kim an, Hiền phi nương nương vạn phúc.”
Nàng hơi hơi khom người.
Hành Đế gọi nàng đứng dậy, Tiêu Oanh Vi lại càng thêm nhiệt tình:
“Bản cung và A Dao quen biết đã lâu như vậy, hà tất phải câu nệ lễ nghi?”
Khóe miệng Tạ Dao giật giật, không nói gì.
Nàng và Tiêu Oanh Vi quen biết nhiều năm như vậy, số lần nói chuyện tử tế chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải có Hành Đế ở đây, lúc này không chừng nàng ta đã thể hiện rõ bản thân là Hiền phi kiêu ngạo ra sao rồi.
Tạ Dao ngồi xuống, sau khi chào hỏi Tiêu Oanh Vi, nàng ta sai người mang xuống một phần lễ vật hậu hĩnh.
Mở hộp ra, là một đôi ngọc như ý thành sắc cực tốt, Tạ Dao đứng dậy nói lời cảm tạ, lại thấy Tiêu Oanh Vi mỉm cười với Hành Đế:
“Nghĩ tới nghĩ lui không biết nên tặng A Dao cái gì, liền nhớ tới lúc trước khi còn ở bên ngoài, từng nghe nói Thái tử điện hạ và Thái tử phi tình cảm rất tốt, thần thiếp liền tặng đôi ngọc như ý này, hy vọng A Dao và Thái tử có thể tình cảm hòa thuận, ân ái mặn nồng.”
Hành Đế ngồi ở phía trên, nghe các nàng nói chuyện chưa được mấy câu đã cảm thấy mệt mỏi rã rời, có lẽ là do tuổi tác đã cao, tâm lực hắn hao tổn, nếu không phải có thuốc của thần y, Hành Đế cảm thấy bản thân nghe các nàng nói chuyện vớ vẩn cũng sẽ ngủ thiếp đi mất.
“Chuyện trong cung mà bên ngoài cũng có thể truyền ra sao?”
Hắn mệt mỏi liếc nhìn Tiêu Oanh Vi một cái.
Tạ Dao vuốt ve chiếc vòng tay trên cổ tay, không muốn nhiều lời với Tiêu Oanh Vi, đang định đứng dậy cáo lui, liền thấy Tiêu Oanh Vi mím môi cười:
“Thần thiếp cũng chỉ nghe người ta nói, nói Thái tử điện hạ rất yêu thương Thái tử phi, trước kia lúc Thái tử phi còn ở khuê phòng, cũng từng nghe nói Điện hạ rất thưởng thức tài hoa của Thái tử phi, từng khen ngợi Thái tử phi tài mạo song toàn, sau này hai người thành thân, càng là xuất song nhập đối, tình cảm cực tốt, khiến người ngoài ghen tị không thôi.”
Tạ Dao nhướng mày:
“Hiền phi nương nương thật đúng là thích nghe lời đồn đại, thần thiếp trước khi nhập cung chưa từng gặp qua Điện hạ.”
Tiêu Oanh Vi chớp chớp mắt:
“A Dao lại nhớ nhầm rồi, nếu chưa từng quen biết, năm ngoái lúc người cập kê, Điện hạ sao lại đích thân đến phủ chúc mừng, còn ở trong đại sảnh nói chuyện với Tạ bá phụ nữa chứ.”
Đích thân đến phủ?
“Điện hạ ba năm dưỡng bệnh, sao có thể đến phủ được? Chuyện bản thân thần thiếp còn không biết, Hiền phi nương nương ngược lại biết rõ ràng như vậy?”
Tạ Dao đã mất kiên nhẫn, đứng dậy muốn rời đi.
“Chắc là A Dao không chú ý, năm ngoái ta cùng ca ca đến phủ, còn nhìn thấy Điện hạ từ xa, lúc ấy người đang đứng trong đại sảnh, Hoàng thượng hẳn là còn nhớ rõ.”
Lời nói lải nhải của Tiêu Oanh Vi khiến Hành Đế cũng cảm thấy phiền não, hắn nhức đầu lợi hại, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại một câu:
“Năm ngoái, ta nhớ rõ Thái tử đích thực có đến phủ.”
Màn trời bên ngoài lay động, trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, Tạ Dao cũng không để ý đến chuyện này.
Cố Trường Trạch từng quen biết phụ thân nàng, nói không chừng là vì chuyện công mà đến Tạ vương phủ cũng không nhất định.
“Ta còn nghe nói, mùa xuân năm ngoái, ở phía đông thành có tổ chức một buổi thơ hội, A Dao đã từng đoạt giải nhất, vang danh khắp nơi, Điện hạ còn tự tay vẽ một bức tranh, treo ở Đông cung, xem ra là đã sớm mến mộ A Dao, cho nên mới trong khoảng thời gian ngắn sau khi người nhập cung, liền có thể cùng người tình cảm sâu đậm như vậy.”
Tạ Dao liếc nhìn nàng ta một cái, Hành Đế đã rời đi, nàng cũng lười phải giả vờ với Tiêu Oanh Vi, đứng dậy đi ra ngoài.
“Ta nhớ rõ hôm đó A Dao mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, đứng trong vườn hoa, chỉ là một bóng lưng thôi cũng đã rất xinh đẹp...”
Cạch, chiếc vòng tay trên cổ tay Tạ Dao va vào khung cửa, thân ảnh đột nhiên dừng lại.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới bức tranh trong căn nhà gỗ kia, bức tranh mà nàng chỉ mới nhìn thấy một góc.
Vô số lần nàng cảm thấy bóng lưng trong bức tranh rất quen thuộc, lúc này đột nhiên bị Tiêu Oanh Vi nhắc tới, nàng mới nhớ ra, bóng lưng quen thuộc như vậy, y phục màu vàng nhạt, chẳng lẽ là ở phía đông thành sao?
Bức tranh đó là Cố Trường Trạch vẽ nàng?
Trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, thân thể Tạ Dao cứng đờ, Tiêu Oanh Vi ở phía sau lại cười khẽ:
“Chuyện như vậy mà Điện hạ cũng chưa từng nói với A Dao sao? Hắn không phải là đã sớm gặp qua người rồi sao?”
Tạ Dao không để ý đến nàng ta, trong đầu hỗn loạn rời khỏi Minh Hoa điện, nụ cười trên mặt Tiêu Oanh Vi dần dần biến mất.
“Nhanh đi truyền tin, dùng người của ca ca ở Đông cung.”
Đây là chuyện đầu tiên Tiêu Hoa bảo nàng ta làm sau khi nhập cung.
Hắn nói lúc trước khi dưỡng bệnh ở Đông cung, từng nhìn thấy trong một căn phòng có rất nhiều bức tranh của Tạ Dao, bảo nàng ta nói chuyện này cho Tạ Dao biết.
Nàng ta không hiểu tại sao nói cho Tạ Dao biết, nàng sẽ sinh ra hiềm khích với Cố Trường Trạch, tò mò hỏi Tiêu Hoa, hắn chỉ nói:
“Trong mắt nàng ta không chứa được hạt cát, nhất là sự lừa dối.”