Tạ Dao vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Trường Trạch.
“Điện hạ?”
“Ta không sao.”
Cố Trường Trạch ôm lấy Tạ Dao, nhìn về phía Tiêu Oanh Vi.
“Phụ hoàng bệnh nặng, giờ ta còn phải đến trấn trên xử lý một số việc, nơi này đành phải nhờ Hiền phi nương nương ở lại chăm sóc.”
Tiêu Oanh Vi nắm chặt khăn tay.
“Thái tử yên tâm, bản cung sẽ chăm sóc Hoàng thượng cẩn thận.”
Cố Trường Trạch và Tạ Dao vừa đi, Tiêu Hoa liền bước vào nội điện.
“Cơ thể Hoàng thượng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, ông ta vốn đã suy yếu từ bên trong, loại thuốc kia lại quá mạnh, muội muội, nếu muội không nhanh chóng hành động, thì hoàng cung này sẽ là của Cố Trường Trạch đấy.”
Tạ Dao cùng Cố Trường Trạch trở về Đông cung, vừa đóng cửa lại, nàng liền xoay người, ôm chầm lấy hắn.
“Trấn trên thế nào rồi? Ngũ hoàng tử định hãm hại chàng sao? Chàng có bị sao không? Ta nghe nói chàng đã ba ngày rồi chưa được ngủ ngon, có chống đỡ nổi không?”
Hàng loạt câu hỏi dồn dập ném xuống, Cố Trường Trạch nghe giọng nàng có chút run rẩy, vội vàng trấn an.
“Ta không sao, hắn ta muốn hãm hại ta, nhưng không thành công, đừng sợ.”
Trên người hắn còn dính vết bẩn chưa kịp lau sạch, sợ làm bẩn quần áo Tạ Dao, nên không dám ôm nàng, chỉ phân phó người chuẩn bị nước tắm, Tạ Dao nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, trong lòng đau xót vô cùng.
“Chàng đi một chuyến này, mấy ngày liền không ngủ, ta lo lắng đến đứng ngồi không yên.”
“Ta cũng không nỡ để nàng một mình, nhưng chuyến này ta phải đi.”
Tính mạng của bá tánh cả một thị trấn không phải là chuyện đùa, Tạ Dao cũng hiểu rõ điều đó, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Trường Trạch, chủ động ôm lấy hắn.
“An nguy của bá tánh là quan trọng nhất, điện hạ làm rất đúng.”
Người hầu mang thức ăn lên, Tạ Dao cùng hắn dùng bữa xong, Cố Trường Trạch lại vội vàng đến thư phòng.
“Phùng tiên sinh nói, Hoàng thượng vốn đã suy yếu từ bên trong, chúng ta có nên tăng thêm liều lượng hay là…”
“Cứ án binh bất động.”
Vào trong phòng, Cố Trường Trạch cởi bỏ vẻ ôn hòa trước mặt Tạ Dao, sắc mặt lạnh lùng.
“Trong tay Tiêu gia chẳng phải cũng có thứ đó sao? Để bọn họ ra tay đi. Bọn họ muốn khống chế thiên tử, muốn danh chính ngôn thuận, ta muốn bọn họ gánh trên lưng cái danh phản nghịch.”
“Vậy Ngũ hoàng tử…”
“Đã vào thiên lao rồi, chẳng lẽ nàng còn muốn hắn ta sống sót bước ra ngoài sao?”
Cố Trường Trạch gõ nhẹ tay lên bàn.
Ngày thứ hai, Hành Đế vẫn hôn mê bất tỉnh.
Các vị đại thần không thiết lập triều, tất cả đều tụ tập trước Càn Thanh cung.
Cố Trường Trạch từ lúc trời còn chưa sáng đã chủ động đến Càn Thanh cung hầu hạ.
“Phụ hoàng bệnh nặng, ta trong lòng lo lắng, thân là nhi tử, ngày ngày hầu hạ bên giường bệnh là điều nên làm.”
“Mặc dù Ngũ đệ đã phạm sai lầm, bị giam vào thiên lao, nhưng các vị cũng không được ngược đãi hắn ta, mọi chuyện đợi phụ hoàng tỉnh lại sẽ quyết định sau.”
Cố Trường Trạch dặn dò từng câu từng chữ, các vị đại thần vừa cúi đầu xưng vâng, vừa âm thầm cảm thán Thái tử nhân từ.
“Còn chuyện trên trấn…”
Hành Đế hôn mê bất tỉnh, Ngũ hoàng tử xử lý công việc bất lực, ngay cả Tứ hoàng tử cũng không được các vị đại thần tin tưởng, Lục hoàng tử què chân càng không ai nhớ đến, Nhị hoàng tử đứng một bên như người vô hình, sợ hãi không dám mở miệng, các vị đại thần đều coi Cố Trường Trạch là chỗ dựa tinh thần.
Vị này dù sao cũng là trữ quân, nghe nói trên trấn tự mình làm mọi việc, còn đích thân phát cháo cho bá tánh, xử lý mọi việc vô cùng chu toàn, nếu không phải ba năm nay thân thể yếu ớt…
Trong mắt các vị đại thần hiện lên vẻ tiếc nuối.
Cố Trường Trạch mặc một thân lam bào, chắp tay sau lưng, dung nhan ôn nhuận quý khí dưới ánh ban mai càng thêm rực rỡ chói mắt.
“Lập tức điều động lương thực và bạc trắng đến trấn trên, lệnh bài của ta sẽ cùng đi với vị đại nhân phụ trách vận chuyển, số bạc này nhất định phải đưa đến tận tay bá tánh, ai dám ăn chặn, đừng trách ta không nương tay. Công bộ toàn quyền chịu trách nhiệm về việc đê điều bị vỡ lần này, cách chức tra hỏi quan viên địa phương, trong vòng ba ngày, ta muốn nhìn thấy kết quả. Thái y đi cùng, đảm bảo an nguy cho mọi bá tánh trên trấn, bá tánh chịu khổ, ta trong lòng cũng bất an.”
“Vâng.”
“Nhưng điện hạ, Hoàng thượng vẫn hôn mê bất tỉnh, triều đình không thể một ngày không có người chủ trì.”
Không biết là ai lên tiếng trước, các vị đại thần đồng loạt quỳ xuống nói:
“Đúng vậy điện hạ, Hoàng thượng bệnh nặng, xin điện hạ tạm thời nhiếp chính.”
Cố Trường Trạch chau mày khó xử.
“Phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, ta không màng chính sự, chỉ muốn hỗ trợ phụ hoàng.”
“Hoàng thượng bệnh nặng, Đại Thịnh cũng không thể như rắn mất đàu, xin điện hạ tạm thời nhiếp chính, chờ đến khi Hoàng thượng tỉnh lại.”
“Xin điện hạ tạm thời nhiếp chính!”
80
Cố Trường Trạch khẽ phẩy tay áo, ánh mắt lướt qua quần thần, cất giọng trong trẻo:
“Các vị đại nhân lo lắng cho xã tắc, nhưng phụ hoàng hiện giờ hôn mê bất tỉnh. Đối với quân thần, ta không thể tự ý quyết định khi chưa có ý chỉ của hoàng thượng. Đối với phụ tử, ta chỉ muốn ngày ngày hầu hạ bên cạnh chờ phụ hoàng tỉnh lại.
Phụ hoàng mấy ngày trước thân thể không khỏe, trong triều từ trước đến nay đều là Giang tướng cùng Tiêu tướng phụ tá xử lý chính sự, vậy xin mời hai vị đại nhân tiếp tục quyết định.”