Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi m.á.u tươi nồng nặc tràn ngập trong phòng, bàn ghế, bình sứ rơi vỡ đầy đất, khoảnh khắc trường kiếm của Tiêu Hoa đ.â.m về phía cổ Cố Trường Trạch, chủy thủ của y cũng cứa vào cổ Tiêu Hoa, giọng nói âm trầm lạnh lẽo.

“Ta g.i.ế.c ngươi, sau đó băm thây ngươi, ngươi mang theo những bí mật này xuống địa ngục đi, từ nay về sau, sẽ không còn ai có thể lừa nàng ấy rời khỏi ta.”

Giơ tay c.h.é.m xuống, khoảnh khắc trường kiếm và chủy thủ chỉ cách cổ đối phương nửa tấc, bên ngoài vang lên tiếng gọi của quản gia.

“Điện hạ, Thái tử điện hạ, ngài đang ở đâu? Thái tử phi tìm ngài.”

Bên ngoài Tạ Vương phủ yên tĩnh, Tiêu Hoa ôm vết thương ở bụng, loạng choạng bước ra ngoài.

“Công tử!”

“Cút!”

Y đẩy thuộc hạ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tạ phủ.

“Xác định Giang tướng là người của hắn ta sao?”

“Không thể sai được.”

“Hai miếng binh phù đều nằm trong tay hắn ta, lão già c.h.ế.t tiệt kia còn tưởng hắn ta là phế vật của Đông cung.”

Tiêu Hoa cười lạnh một tiếng, nhổ ra một ngụm máu.

Trong đêm tối, giọng nói của y khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Không sao, hắn ta có, ta cũng có, thiên hạ này không nhất định phải mang họ Cố!”

Chờ y đoạt được thiên hạ, g.i.ế.c c.h.ế.t Cố Trường Trạch, thê tử của y, vẫn sẽ quay về bên cạnh y.

Rất hiếm khi, Cố Trường Trạch tắm rửa xong mới vào phòng Tạ Dao.

Nàng mặc trung y màu trắng, lười biếng nằm trên trường kỷ xem sách chờ Cố Trường Trạch, nàng xem đến mức nhập tâm, mãi đến khi một bàn tay to ôm nàng vào lòng, nàng mới ngẩng đầu nhìn y.

“Không phải chỉ tiễn Tử Hành ca ca ra ngoài thôi sao? Sao lại lâu như vậy?”

“Ta và Tiêu công tử nói chuyện một lát, không sao.”

Y cởi ngoại bào ra, ôm Tạ Dao lên giường, lần đầu tiên ở trong khuê phòng của nàng, Cố Trường Trạch nhìn trái nhìn phải đánh giá căn phòng này.

Từ giường đến bình phong, cho đến toàn bộ căn phòng, đều là màu sắc nhạt mà nàng yêu thích, màn giường màu tím nhạt theo gió nhẹ nhàng lay động, bàn trang điểm, giá sách, đàn cổ đặt trên bàn, tranh thêu, còn có cả căn phòng đều tỏa ra hương thơm thoang thoảng giống như trên người nàng.

Cố Trường Trạch vùi đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu.

“Ban ngày đã đáp ứng điều gì, Thái tử phi còn nhớ không?”

“Cái gì?”

Tạ Dao nhất thời không phản ứng kịp.

“Thái tử phi đáp ứng ta, ta hái lá sen cho nàng, tối nay nàng sẽ cùng ta nghỉ ngơi trên giường này.”

“Đây không phải là đang muốn nghỉ ngơi… ưm…”

Lời Tạ Dao còn chưa nói hết, tay Cố Trường Trạch đã luồn vào trong trung y.

Quyển sách trong tay nàng rơi xuống, bị Cố Trường Trạch kéo lấy ném xuống đất.

Ánh nến lay động, động tác trên tay y không ngừng, rất nhanh y phục của hai người đã rơi rụng xuống đất, nàng bị y đặt trên giường, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy màn giường màu tím nhạt, còn có chuông gió nàng thích treo từ nhỏ, bị động tác của y xâm lấn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đây là khuê phòng của nàng, là căn phòng nàng đã ở hơn mười năm… Nơi này lưu giữ quá trình trưởng thành của thiếu nữ, lưu giữ giấc mơ và tâm sự của nàng mỗi đêm, nàng từ nhỏ đến lớn, nhưng tối nay lại muốn cùng Cố Trường Trạch ở trong khuê phòng của nàng…

“Đã đến đây, đương nhiên phải ở trong phòng của Thái tử phi, nếm thử tư vị thực sự của mới mẻ lại thân thuộc.”

Màn che màu nhạt buông xuống, đèn tắt, trong bầu không khí mập mờ, Tạ Dao nghe thấy câu nói này, trái tim lập tức run lên.

“Không được, điều này quá…”

Thật sự là quá đáng rồi.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ là nơi này…

“Có gì mà không được? Thái tử phi không muốn ở đây, vậy muốn đi đâu? Yến Minh hiên sao?”

Y chặn môi Tạ Dao, nuốt hết những giãy giụa, rên rỉ của nàng, trong hơi thở tràn ngập hương thơm trên người nàng và cả căn phòng, dục vọng của Cố Trường Trạch càng thêm dâng cao.

Y hôn lên từng tấc da thịt của Tạ Dao.

Y đã sớm muốn làm như vậy rồi, vào ngày tiễn nàng hồi môn, vào ngày nhìn thấy nàng và Tiêu Hoa đính hôn, y đã muốn cùng nàng ở đây, thử xem thế nào là phòng ngủ thích thú.

Trong căn phòng mờ ảo không ngừng vang lên tiếng thở dốc và tiếng ma sát, vệt nước ngọt ngào dính trên đầu ngón tay Cố Trường Trạch, lại đưa lên môi.

Khoảnh khắc eo thon chìm xuống, chuông gió theo động tác vang lên, âm thanh này càng thêm kích thích Tạ Dao, đuôi mắt nàng lướt qua giọt nước mắt, kinh ngạc gọi y.

“Điện hạ, Điện hạ…”

“Thả lỏng một chút.”

Cố Trường Trạch khẻ rên một tiếng, vừa dỗ dành nàng, động tác lại càng thêm mạnh mẽ.

Y tham lam ôm chặt Tạ Dao, nhìn gương mặt ửng hồng và đôi mắt m.ô.n.g lung của nàng, sự âm trầm và điên cuồng trong mắt dần tan biến, thở dốc cười một tiếng.

Từng là vị hôn thê của người khác thì sao? Hèn hạ, tàn nhẫn thì sao? Y đã ra tay rồi, sẽ không quay đầu lại.

Nàng đã ở bên cạnh y rồi, nàng và y ngay cả thân thể cũng khắn khít như vậy, bọn họ trời sinh đã nên ở bên nhau.

68

Sáng sớm hôm sau, hai người vừa thức dậy, quản gia đã vội vã từ bên ngoài bước vào.

“Tiểu thư, Yến Minh sảnh xảy ra chuyện rồi! Sáng sớm, nô tài cho người đi dọn dẹp lương đình, phát hiện cửa sổ Yến Minh sảnh bị đ.â.m thủng một lỗ lớn. Hoảng hốt mở cửa sảnh ra, thấy đồ đạc bên trong đều bị đập phá tan tành, trên mặt đất còn có vết máu!”

Tạ Dao giật mình, cơn buồn ngủ tan biến hết.

“Chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK