“Ta thấy A Dao giờ này còn chưa dùng bữa sáng, trong lòng lo lắng, không biết A Dao đang bận gì?”
Nghe vậy, Tạ Dao lại úp úp mở mở: “Hôm nay trời mưa, Phượng Nghi cung không gọi ta qua đó, nhưng ngày mai nhất định phải gặp ta.”
“Nàng muốn làm gì?”
“Chưa thể nói cho điện hạ biết.” Tạ Dao nháy mắt.
Nàng trước mặt Cố Trường Trạch luôn dịu dàng, nhưng thực tế cũng có tính khí riêng. Cố Trường Trạch tính tình ôn hòa, ngay cả khi Tam hoàng tử qua đời cũng bi thương một thời gian dài, Tạ Dao muốn trả thù Hoàng hậu, luôn lo lắng sẽ dọa hắn sợ.
Cố Trường Trạch thấy nàng đã quyết định không nói, cũng không truy hỏi, hắn không muốn dập tắt ý định của Tạ Dao, nhưng vẫn lo lắng Hoàng hậu độc ác sẽ làm nàng bị thương, nên ngày hôm sau, khi Tạ Dao rời khỏi Đông cung đến Phượng Nghi cung, Cố Trường Trạch gọi người đến.
“Đi theo bảo vệ Thái tử phi cho an toàn, nếu cần thiết, dù đắc tội Hoàng hậu cũng không sao.”
Tạ Dao vừa bước vào Phượng Nghi cung, Hoàng hậu đã vẫy tay với nàng: “Mau lại đây.”
Sau hơn mười ngày chung đụng, hai người cũng coi như quen thuộc hơn, Tạ Dao ngồi xuống, Hoàng hậu vừa định nắm tay nàng bắt đầu kể lể, đã thấy Tạ Dao cầm khăn tay thở dài một hơi.
“Mấy ngày nay nghe nương nương nhắc đến Tam hoàng tử, thiếp thân cũng nhớ đến phụ thân và mẫu thân của mình. Phụ mẫu thiếp thân đều đã khuất núi, một mình thiếp thân gả vào Đông cung, người không quen biết, phu quân lại lạnh nhạt, thiếp thân thật sự... quá khổ sở!”
Hả?
Động tác rơi lệ của Hoàng hậu dừng lại, còn chưa kịp nói, Tạ Dao đã đỏ mắt khóc lên.
“Người đối xử tốt với thiếp thân, thiếp thân tự nhiên cũng thân cận với người, nỗi khổ này rời khỏi Phượng Nghi cung, thiếp thân không dám nói nửa lời, chỉ dám nói với người thôi.”
Hoàng hậu nhất thời nghi ngờ, tai mắt của bà ta ở Đông cung nói Thái tử và Thái tử phi ân ái ngày đêm cơ mà?
“Thái tử đối xử với con... không tốt sao?”
“Sao chỉ là không tốt! Từ khi thiếp thân gả vào Đông cung, ngày đêm rơi lệ, không chỉ phải ngày ngày hầu hạ bên cạnh, mà còn... thậm chí...”
“Thậm chí cái gì?”
“Thậm chí hắn vì thân thể yếu ớt, đối với thiếp thân vô cùng lạnh nhạt, thiếp thân đêm đêm gối chiếc chăn đơn!” Tạ Dao nói xong liền lấy khăn tay che mặt, trông vô cùng tủi thân.
Hoàng hậu lập tức trợn to mắt.
Nàng ta đang nói cái gì?
Thái tử thân thể yếu ớt đến mức... lực bất tòng tâm?
Sắc mặt Hoàng hậu dữ tợn, bà ta méo mó an ủi: “A Dao...”
“Chuyện hôn sự này là do phụ hoàng định đoạt, thiếp thân vốn nên cảm niệm thiên ân, nhưng bây giờ... thiếp thân ngày ngày độc rơi lệ, thật sự không biết có nên tiếp tục... ở lại Đông cung nữa hay không.” Nàng thút thít nói, Hoàng hậu lập tức hiểu ý nàng.
Muốn hòa ly?
Tạ Dao rời đi, bà ta lấy đâu ra kẻ ngốc thứ hai giúp bà ta g.i.ế.c Thái tử?
Hoàng hậu lập tức nghiêm mặt: “A Dao, con đừng nóng vội.”
Hoàng hậu vội vàng sai người dâng điểm tâm, Tạ Dao vừa ăn bánh ngọt vừa khóc lóc kể lể, chiêu này khiến Hoàng hậu trở tay không kịp, nghe tiếng khóc của nàng gần nửa canh giờ, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách an ủi Tạ Dao, trước mặt đã đưa tới một miếng bánh hoa phù dung.
“Nương nương sao người không ăn? Nhìn người nghe thiếp thân khóc lóc kể khổ lâu như vậy, người cũng tiều tụy đi nhiều rồi.”
Hoàng hậu nhìn Tạ Dao với đôi mắt đẫm lệ, chỉ đành cắn răng nhận lấy.
Vừa ăn vừa an ủi nàng.
“Thái tử điện hạ tuy tính tình có chút lạnh nhạt, nhưng ít ra Đông cung cũng không có phi thiếp, con bây giờ thân phận tôn quý, cũng có thể chờ đợi thêm...”
Hoàng hậu vắt óc nghĩ ra những ưu điểm của Thái tử, một mực kéo Tạ Dao nói chuyện đến tận giờ Ngọ, thấy Tạ Dao rốt cuộc cũng có chút d.a.o động, Hoàng hậu vội vàng sai người đi lấy “Lãm Lan”, lại muốn giữ Tạ Dao ở lại dùng bữa trưa.
Trong bữa trưa, Hoàng hậu vẫn luôn nghĩ cách an ủi nàng, Tạ Dao thì vừa nghe, vừa chủ động gắp thức ăn cho Hoàng hậu.
Đến buổi chiều, nàng lại lấy cớ “buồn bã” ở lại Phượng Nghi cung đến tận tối mới rời đi.
Tiễn Tạ Dao đi rồi, Hoàng hậu vẫn còn cảm thấy bên tai toàn là tiếng khóc lóc, vốn đã không nghỉ ngơi tốt, lại bị nàng làm phiền cả ngày, Hoàng hậu uể oải nằm trên trường kỷ.
“Gọi người của ta ở Đông cung đến đây.”
Lời nói của nội ứng ở Đông cung hoàn toàn không khớp với những gì Tạ Dao nói, Hoàng hậu đã bắt đầu nghi ngờ tai mắt của mình có vấn đề.
Ra khỏi Phượng Nghi cung, đợi đến góc khuất bên ngoài Đông cung, Tạ Dao mới lấy khăn tay ra, lau sạch thứ gì đó trên tay.
“Nhìn rõ là ai chưa?”
Thị vệ phía sau thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Nhìn rõ rồi.”
“Theo dõi, trước khi ả ta vào Phượng Nghi cung thì xử lý ả ta đi.” Tạ Dao bình thường dịu dàng, lúc này lại hiện lên vẻ lạnh lùng, đè thấp giọng nói.
Thị vệ vội vàng đuổi theo, Tạ Dao thu lại cảm xúc, xoay người bước vào Đông cung.
Hoàng hậu đợi mãi, đợi mãi, không thấy cung nữ nội ứng của mình đâu, ngược lại vì bị Tạ Dao giày vò cả ngày, sớm đã không chống đỡ nổi đi ngủ.
Cả ngày hôm nay tâm lực lao lực quá độ, bà ta cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ màng ngủ thiếp đi.