“Ngày nào cũng vậy cả, chỉ có ngươi là muốn dỗ dành lão thân vui vẻ thôi.”
Thái hậu vui vẻ điểm nhẹ lên trán hắn, Cố Trường Trạch khẽ cười, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa.
“Hoàng tổ mẫu, có người đến rồi.”
Tấm rèm buông xuống được một bàn tay trắng nõn vén lên, vị tiểu thư khuê các trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, mày liễu mắt phượng bước vào.
“Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”
“Đây chính là Tạ tiểu thư sao?”
Thái hậu nghiêng người về phía trước nhìn nàng.
“Chính là tiểu nữ.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Dao gặp Thái hậu, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cũng lo lắng vì lần trước không đến Từ Ninh cung bái kiến mà khiến bà không vui.
“Đứng dậy ngồi đi.”
Tạ Dao vội vàng tạ ơn, đứng dậy nhìn quanh, chiếc ghế đẩu gần nhất cũng cách hai trượng, nàng vừa định đi bê lại thì Thái hậu liếc mắt nhìn, lập tức cười nói.
“Sắp thành người một nhà rồi, các con sao lại không nói với nhau câu nào vậy? Hay là vì lão thân ở đây nên câu nệ?
nào, đến ngồi bên cạnh lão thân này.”
Cố Trường Trạch ngồi bên cạnh Thái hậu mỉm cười không nói, Tạ Dao đã được lệnh, đành phải bước tới đó.
Bên cạnh Thái hậu còn một chỗ trống, bên cạnh Cố Trường Trạch cũng có một chỗ, Tạ Dao đang muốn tránh hắn còn không kịp, đành phải đi vòng qua ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.
Thái hậu lập tức lại cười.
“Trạch nhi, ngươi làm Thái tử ra oai với người ngoài thì thôi, lão thân thấy Thái tử phi của ngươi cũng có chút sợ ngươi đấy.”
Lời này vừa nói ra, Tạ Dao lập tức cắn môi cúi đầu.
Cố Trường Trạch đặt chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn thấy vành tai ửng đỏ của nàng, trong mắt lóe lên ý cười.
“Tạ tiểu thư, ta trông rất đáng sợ sao?”
Tạ Dao vội vàng lắc đầu.
“Đương nhiên là không.”
“Hai đứa sắp thành hôn rồi, cứ xa cách thế này là không được, Trạch nhi sau này đừng có suốt ngày ru rú trong Đông cung dưỡng bệnh nữa, lão thân thấy gần đây ngươi cũng rảnh rỗi, thì hãy đến phủ Tạ thăm hỏi nhiều hơn.”
Nói xong, bàn tay ấm áp của Thái hậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Tạ Dao.
Tạ Dao không ngờ đường đường là Thái hậu lại hiền hòa như vậy, sự thấp thỏm trong lòng khi vừa bước vào cũng tan biến đi phần nào, nàng cong môi định lên tiếng đáp lời, thì ngay sau đó đột nhiên mở to hai mắt, suýt chút nữa thốt lên kinh ngạc.
Thái hậu một tay nắm lấy tay nàng, một tay nắm lấy tay Cố Trường Trạch, sau đó chồng hai bàn tay của hai người lại với nhau, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Bàn tay to lớn ấm áp phủ lên, bàn tay của Cố Trường Trạch gần như bao bọc lấy toàn bộ bàn tay của nàng, đầu ngón tay thon dài lướt qua lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng cọ xát, Tạ Dao bỗng nhiên cảm thấy đầu tim hơi ngứa ngáy.
Nàng không được tự nhiên mà động đậy, nhưng lại không dám rút tay ra, Thái hậu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, cười hài lòng nói.
“Tốt lắm, lão thân thấy hai đứa rất xứng đôi.”
Thái hậu vui vẻ buông tay ra, Tạ Dao vừa định rút tay về, thì Cố Trường Trạch lại rất tự nhiên nắm ngược lại tay nàng, cười nói với Thái hậu.
“Nữ nhi nhà người ta da mặt mỏng, Hoàng tổ mẫu đừng dọa nàng ấy sợ.”
“Ngươi cũng biết điều đấy chứ, lão thân vừa mới dặn dò phải yêu thương Thái tử phi của ngươi nhiều hơn, ngươi đã che chở cho nàng ấy rồi.”
Hai người nói chuyện trêu chọc khiến mặt Tạ Dao càng đỏ hơn, nàng ngẩng đầu, nhân lúc Thái hậu không chú ý liếc nhìn Cố Trường Trạch, đôi mắt phượng long lanh kia chứa đầy vẻ bối rối khiến hắn động lòng, cuối cùng luyến luyến buông tay nàng ra.
Tạ Dao vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thì Thái hậu lại kéo nàng hỏi han.
“Gần đây còn bận gì không? Lão thân nghe nói mấy hôm trước con bị bệnh, thân thể đã khỏe hẳn chưa?
Trong cung đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự cho con và Trạch nhi rồi, con có yêu cầu gì thì cứ nói với Trạch nhi, hôn sự tuy vội vàng, nhưng cũng không thể để con chịu thiệt thòi được.”
Thái hậu kéo tay nàng dặn dò đủ điều, mãi cho đến khi trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, vẫn cười nói với nàng.
“Lão thân rất thích con, ngày nào rảnh rỗi thì hãy đến đây chơi.”
Bà sai người chuẩn bị rất nhiều đồ bổ dưỡng đưa đến tẩm cung của Tạ Dao, thịnh tình khó lòng chối từ, từ sau khi Tạ Vương phu phụ qua đời, đây là lần đầu tiên Tạ Dao cảm nhận được thiện ý từ bậc trưởng bối.
“Làm phiền người bận tâm, ngày sau tiểu nữ nhất định sẽ đến.”
“Trạch nhi, tiễn Dao nhi ra ngoài đi.”
Cố Trường Trạch đi theo ra ngoài.
Tạ Dao trong lòng vẫn nhớ đến lời trêu chọc của hắn và việc mình vội vàng chạy trốn lúc nãy, đi đến hành lang liền cúi đầu nói.
“Bên ngoài gió lớn, điện hạ mau vào trong đi.”
Cố Trường Trạch không để ý mà tiếp tục đi theo.
“Ma ma của Hoàng tổ mẫu đang ở ngay cửa, ta không tiễn nàng, bà ấy quay về sẽ mách với Hoàng tổ mẫu mất.”
Tạ Dao quay đầu lại nhìn, chỉ đành sóng vai đi cùng Cố Trường Trạch.
Hai người im lặng đi, bước chân lại kỳ lạ ăn ý, Tạ Dao đi một lúc, hỏi hắn.
“Bệnh của điện hạ đã đỡ hơn chưa? Hôm nay sao lại ra ngoài?”
“Đầu vẫn còn hơi đau, nhưng không sao, Hoàng tổ mẫu nói muốn gặp cháu dâu tương lai, ta là tôn tử, không thể không đến.”
Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, rõ ràng là ôn hòa, nhưng Tạ Dao lại nghe ra được ý cười trong đó.