Hoàng hậu đi về phía Tạ Dao.
Bà ta tiến lên một bước, Tạ Dao liền lùi lại một bước, cho đến khi ép Tạ Dao đến bậc cửa.
Bà ta nhìn bộ dạng gầy gò tiều tụy của Tạ Dao, cười khẩy một tiếng.
“Cần gì phải giãy giụa vô ích.”
Tạ Dao không tìm được thái giám, cũng không có chứng cứ chứng minh có người đẩy ngã Thái hậu, bát thuốc kia lại bị tất cả các vị thái y đều xác nhận là thiếu một vị thuốc, chính là tội danh khó chối cãi.
“Chưa đến lúc kết thúc, nương nương không có chứng cứ, sao có thể...”
Lời còn chưa dứt, Tạ Dao đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt nàng bỗng nhiên rơi vào người cung nữ phía sau Hoàng hậu.
Cung nữ này mặc trang phục của hạ nhân Từ Ninh cung, cúi đầu không nói một lời.
Mùi thuốc trên người nàng ta theo gió bay tới, Tạ Dao tim đập mạnh, rất nhanh lại như không có chuyện gì nói với Hoàng hậu.
“Nếu còn muốn hỏi gì khác thì hỏi đi, không còn chuyện gì nữa, nhi thần xin phép về nghỉ ngơi.”
“Mong là hai ngày nữa nàng vẫn còn có thể cứng rắn như vậy.”
Hoàng hậu cười lạnh một tiếng cũng rời đi.
Tạ Dao lại bị giam lỏng trong điện phụ.
Mưa bên ngoài dần dần tạnh, không bao lâu sau, cửa sổ lại bị gõ nhẹ.
“Nương nương.”
Lúc Tạ Dao bị hỏi, tiểu cung nữ kia ở cách đó không xa lo lắng nhìn nàng, đợi đến khi ra ngoài, nhận được ánh mắt của Tạ Dao, nàng ta liền hiểu ý, ngoan ngoãn đi tới đây.
“Ngươi nói cho ta biết, cung nữ lúc nãy đi theo sau Hoàng hậu, ngày thường nàng ta làm gì ở Từ Ninh cung?”
“Nàng ta tên Thu Cúc, là cung nữ quét dọn cấp thấp nhất.”
“Ngày thường nàng ta có thể sắc thuốc cho Thái hậu sao?”
“Tự nhiên là không thể, chuyện sắc thuốc đều do cung nữ nhị đẳng ở trên quản lý.”
Tiểu cung nữ Bạch Thược chớp chớp mắt nhìn nàng.
“Nương nương hỏi những chuyện này làm gì?”
Tạ Dao cổ họng khô khốc lắc đầu.
“Không có gì.”
Một người ngay cả nội điện cũng không vào được, trên người sao có thể có mùi thuốc nồng nặc như vậy?
Cùng lúc đó, Đông cung.
Trải qua một đêm thức trắng không ngủ, sau khi so sánh kỹ càng hai bát thuốc, Thái y lệnh vừa lăn vừa bò đến trước mặt Cố Trường Trạch.
“Thần biết rồi, thần biết rồi, phương thuốc của Thái tử phi quả thật không có vấn đề, thuốc sắc ra cũng không có vấn đề, không phải Thái tử phi bỏ ít thuốc, mà là Hoàng hậu bỏ thêm thuốc.”
Lời vừa dứt, Cố Trường Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói cái gì?”
Lại một ngày nữa trôi qua, Tạ Dao bị nhốt trong điện phụ, nửa đêm canh ba, Cố Trường Trạch như hẹn mà đến.
Hắn vẫn giấu trong n.g.ự.c áo một gói giấy, bên trong là bánh ngọt còn hơi ấm, đưa qua khe cửa sổ đút cho Tạ Dao từng miếng một.
Cả ngày không ăn gì, nàng thật sự đói lắm rồi, liền theo tay hắn ăn ngấu nghiến mấy miếng, lại cúi đầu ho khan.
Tay Cố Trường Trạch vỗ nhẹ vào lưng nàng qua song cửa, trong mắt xẹt qua tia đau lòng.
Hắn nhìn khuôn mặt gầy gò xanh trắng của Tạ Dao, rất muốn lập tức ôm nàng vào lòng.
“Thuốc hôm qua ta đã cho người xem rồi, đã tra được kết quả...”
“Hôm qua ta cũng điều tra được một số chuyện.”
Lời hai người đồng thời vang lên, Cố Trường Trạch dừng lại, đợi nàng nói trước.
“Tối hôm chàng về, có thái giám của Phượng Nghi cung đến truyền lời giả để dụ ta ra ngoài, lúc đó trong phòng rất có thể còn một cung nữ khác... Hoàng tổ mẫu tuyệt đối không phải vì thân thể suy nhược mà ngã xuống đất, mà là có người đẩy bà...”
Tạ Dao đè thấp giọng, ngữ khí kích động.
Bàn tay lớn của Cố Trường Trạch siết chặt, lồng n.g.ự.c phập phồng.
“Là người của bà ta...”
“Đúng vậy, ta đã nghĩ ra cách để vạch trần bà ta, chỉ chờ hôm nay có cơ hội... Điện hạ, hôm qua ta thật sự sợ là do ta sơ suất mà khiến Hoàng tổ mẫu ngã xuống đất.”
Nói được một nửa, Tạ Dao nghẹn ngào.
Đó dù sao cũng là tổ mẫu của Cố Trường Trạch, nếu vì nàng ra ngoài một chuyến mà bà ấy ngã xuống đất sống c.h.ế.t không rõ, cho dù Cố Trường Trạch không trách, nàng cũng áy náy không yên.
“A Dao, A Dao.”
Cố Trường Trạch đưa tay vuốt ve khóe mắt nàng qua song cửa.
“Ta vẫn luôn tin tưởng nàng.”
“Hôm qua chàng vì ta mà đối đầu với ông ấy như vậy... Lúc đó ta thật sự rất sợ.”
Nàng tiến người gần cửa sổ hơn, có chút tham luyến hơi ấm từ đầu ngón tay Cố Trường Trạch, mái tóc rối tung vương trên má, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của nàng.
Cố Trường Trạch tiến lên một bước, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên.
Dưới màn đêm, đôi mắt bất an kia chạm phải ánh mắt dịu dàng của hắn.
“Nàng sợ cái gì? Nàng bị bọn họ vu oan, ta sẽ nghĩ cách điều tra để trả lại trong sạch cho nàng, cho dù không điều tra rõ ràng, ta cũng sẽ không để nàng bị nhốt ở đây mãi đâu.”
Nàng chớp chớp mắt, hai hàng lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Cố Trường Trạch.
Hắn nhẹ nhàng cúi người xuống, l.i.ế.m đi giọt nước mắt trên đầu ngón tay nàng.
“Dao Dao, Dao Dao của ta, nàng bị nhốt ở đây một ngày, ta sẽ đến ở cùng nàng một ngày, đến khi nào nàng ra ngoài, cửa Đông cung sẽ luôn mở rộng, cho dù ở đâu, ta cũng sẽ không bao giờ để nàng phải chịu khổ một mình.”
Giọng nói của hắn bình thản như nước, ngữ điệu không khác gì ngày thường, Tạ Dao nghe hắn gọi tên mình từng tiếng một, đột nhiên ngẩng mặt nhìn hắn.
Nàng nhìn thấy đôi mắt kiên định và đau lòng kia.
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, trái tim Tạ Dao bỗng nhiên đập thình thịch.