Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung nữ trực đêm bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng hỏi.

Giọng nói vừa dứt, gió từ cửa sổ lại thổi vào, Tạ Dao rùng mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh giấc.

“Vào đóng cửa sổ lại…”

Nàng nói được một nửa thì dừng lại, ánh mắt lơ đãng nhìn sang, thấy cửa sổ vẫn đóng im lìm.

Kỳ lạ.

Tạ Dao nhớ tới bàn tay chạm vào tai mình trong giấc mơ, đột nhiên hỏi.

“Điện hạ đã đến sao?”

Mấy ngày nay Cố Trường Trạch rất ngoan ngoãn, nàng cũng có chút không quen.

“Không có ạ.”

Cung nữ lắc đầu.

Tạ Dao tưởng rằng mình nằm mơ, đang định nằm xuống thì đột nhiên ngửi thấy trong phòng có một mùi m.á.u tanh thoang thoảng.

Tim nàng bỗng chốc thắt lại.

Chẳng lẽ vết thương của Cố Trường Trạch lại rách ra, nên chàng mới ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại len lén đến gặp nàng vào ban đêm?

Tạ Dao vội vàng khoác áo ngoài, đẩy cửa bước ra.

“Đến tiền viện.”

“Ai đến?”

Cố Trường Trạch nghe Giang Trân nói, còn tưởng mình nghe nhầm.

Mỗi tối, đến giờ Tạ Dao đều rời đi, chưa từng có chuyện nàng chủ động ở lại tiền viện.

Hơn nữa, bây giờ đã là canh ba.

Không sớm không muộn, lại đúng vào lúc này.

Cố Trường Trạch nhíu mày, giục giã.

“Mau bưng hai chậu nước này đi, rồi mở cửa sổ ra.”

Lúc Tạ Dao đẩy cửa bước vào, mùi m.á.u tanh trong phòng đã nhạt đi rất nhiều. Các cung nữ, thái giám vẫn đứng hầu một bên, Cố Trường Trạch ung dung dựa vào trường kỷ.

“Trễ thế này rồi, Thái tử phi không nghỉ ngơi cho tốt, đến tiền viện là muốn đầu ấp tay gối với ta sao?”

Cố Trường Trạch khẽ câu môi, giọng điệu có chút trêu chọc.

Nghe vậy, Tạ Dao thường sẽ đỏ mặt xoay người bỏ đi. Nhưng hôm nay, nàng dường như không nghe thấy, sải bước đi tới.

“Thái tử phi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Tạ Dao đã đưa tay muốn kéo áo hắn.

Cố Trường Trạch giật mình, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng.

Người hầu trong phòng rất biết điều lui xuống.

Động tác của nàng vô tình động vào vết thương trên người hắn, Cố Trường Trạch đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng nét mặt vẫn không đổi.

“Tuy rằng đã mấy ngày không thân thiết, nhưng Thái tử phi cũng đừng vội vàng như vậy.”

Hắn nắm chặt lấy cổ tay Tạ Dao, không cho phép nàng lại gần thêm một bước.

Tạ Dao vùng vẫy một chút, biết rõ nếu Cố Trường Trạch không muốn, hôm nay nàng đừng mong nhìn thấy gì.

Hai người nhìn nhau, Cố Trường Trạch cố gắng giữ bình tĩnh.

Hắn đang đề phòng động tác tiếp theo của Tạ Dao, đột nhiên bóng dáng trước mặt lóe lên, nàng nhào vào lòng hắn.

Cơ thể mềm mại áp sát vào lồng n.g.ự.c hắn, Tạ Dao cắn môi nhìn hắn, giọng nói mềm mại.

“Đã nhiều ngày không ở đây, điện hạ không nhớ ta sao?”

Bàn tay nhỏ bé của nàng lướt nhẹ trên n.g.ự.c hắn, đầu ngón tay lướt qua đâu, nơi đó liền dấy lên một trận tê dại. Cố Trường Trạch nhịn không được ngẩng đầu, hơi thở có chút gấp gáp, trong lòng dâng lên một cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, Tạ Dao lại trở nên nhiệt tình với hắn như vậy.

Vết thương vừa băng bó còn đang đau, nhưng Tạ Dao cứ cọ xát vào người hắn, đôi tay nhỏ bé kia lại không ngừng trêu chọc, Cố Trường Trạch cảm thấy lý trí sắp đứt đoạn, cúi đầu muốn hôn Tạ Dao.

Thôi thì đêm nay mặc kệ, ngày mai băng bó lại cũng được, sự chủ động của Tạ Dao đâu phải lúc nào cũng có.

Hắn vừa cúi đầu, Tạ Dao đã chủ động cởi thắt lưng của hắn. Chưa kịp để Cố Trường Trạch hôn lên, trước n.g.ự.c đã truyền đến một cảm giác mát lạnh, lớp áo trung y đã bị Tạ Dao xé toạc, vết thương trên vai và n.g.ự.c lộ ra trước mắt.

Cố Trường Trạch bỗng chốc hoàn hồn, tỉnh táo lại.

Sắc mặt Tạ Dao cũng trở nên nghiêm túc.

“Đây là cái gì?”

Giọng nàng hơi run.

Trong phòng im lặng một lúc, Cố Trường Trạch mới lên tiếng.

“Buổi tối ra ngoài ném tên, gặp phải một tên công tử bột không biết điều làm bị thương, biết nàng sẽ lo lắng, nên ta không cho người báo.”

Lời này nói ra không hề đáng tin, Tạ Dao liếc mắt nhìn, bỗng nhiên buông tay xoay người bỏ đi.

Cố Trường Trạch tưởng nàng giận, vội vàng đứng dậy muốn ôm nàng.

“A Dao…”

“Bốp——”

Tạ Dao giơ tay lên, đánh vào mu bàn tay hắn.

“Hí…”

Mu bàn tay trắng nõn in hằn dấu tay đỏ ửng, Cố Trường Trạch còn chưa kịp kêu thành tiếng, người đang ra vẻ hung dữ kia đã sợ hãi quay đầu lại.

“Ta đánh đau chàng sao?”

Hốc mắt nàng hơi đỏ, rõ ràng vừa rồi còn tức giận đánh hắn, nhưng chỉ chớp mắt đã xót xa vết đỏ trên mu bàn tay hắn.

Cố Trường Trạch đau lòng không thôi, vươn tay ôm nàng vào lòng.

“Không đau, đánh rất vừa tay.”

“Rốt cuộc là bị thương thế nào, chàng nói thật cho ta biết.”

Tạ Dao nằm gọn trong lòng hắn không dám động đậy, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng.

Mới có bốn ngày, nàng mới rời khỏi chủ viện có bốn ngày.

Hắn đã tự hành hạ bản thân thành ra thế này.

Trong phòng tràn ngập bầu không khí im lặng, Cố Trường Trạch không nói gì.

“Điện hạ?”

Tạ Dao lên tiếng hỏi lại, nhưng chưa kịp nói xong, một giọt nước mắt đã rơi xuống mu bàn tay Cố Trường Trạch.

Hắn đau lòng không thôi, vội vàng ngẩng đầu lau nước mắt cho nàng.

“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải vết thương lớn gì đâu.”

“Rốt cuộc là bị thương ở đâu?”

Tạ Dao nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời.

Cố Trường Trạch lau nước mắt cho nàng, nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của nàng, chỉ có thể thở dài.

“Nàng ngoan, lần này đừng hỏi nữa được không?”

“Thật sự không thể nói sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK