Ánh mắt hai người nhìn nhau là đối chọi gay gắt, sau khi mỉa mai lẫn nhau một trận, Cố Trường Trạch cười lạnh xoay người rời đi.
Tạ Dao không đến tìm hắn, chẳng lẽ hắn còn không thể trèo tường đi tìm Tạ Dao sao?
Cố Trường Trạch đang âm mưu trong lòng, vừa xoay người, Giang Trân vội vàng chạy tới.
“Điện hạ, Giang tướng có lời bẩm báo.”
Cố Trường Trạch đứng dậy đi đến thư phòng.
Một khắc sau, thư phòng tắt đèn, Cố Trường Trạch sắc mặt không tốt lắm đi ra ngoài.
“ Đi Thiên Lao một chuyến.”
“Thiên Lao âm u lạnh lẽo, người đi đến chỗ đó làm gì?”
Cố Trường Trạch không đáp.
“Giúp ta giấu Thái tử phi, nếu như nàng ấy đến, thì nói đã nghỉ ngơi rồi.”
“Người có muốn dẫn theo vài người...”
Giang Trân có chút lo lắng.
“Không cần.”
Cố Trường Trạch đưa tay rút một thanh đao trên bàn.
Chốc lát sau, hai bóng người rời khỏi Đông cung.
Ngoài Thiên Lao, Cố Trường Trạch mặc y phục màu đen, được thị vệ trưởng dẫn vào trong.
“Buổi chiều Hoàng hậu nương nương đã đến đây, thuộc hạ nhìn thấy bọn họ nói chuyện một lúc.”
Cố Trường Trạch sải bước đi vào trong, trong ngục giam tối tăm chỉ thắp một ngọn đèn, bên trong tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng nặc.
Tiếng bước chân của hắn kinh động đến Trưởng Tín Hầu, ông ta ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt già nua tiều tụy.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Trưởng Tín Hầu đối với Cố Trường Trạch không có chút tôn kính nào, nhìn thấy hắn liền cười nhạo một tiếng.
Ông ta là người phe Hoàng hậu, đối với Cố Trường Trạch tự nhiên là không có sắc mặt tốt đẹp gì.
Ông ta xem thường Thái tử bệnh tật như vậy, trong mắt mang theo vài phần khinh miệt.
“Trong ngục giam vắng vẻ, đến thăm Trưởng Tín Hầu.”
Cố Trường Trạch cũng không để ý, bàn tay thon dài cầm lấy hai tờ giấy Tuyên Thành, ánh mắt lướt qua tội danh trên đó, cười nói.
“Nhiều tội danh như vậy, cũng không biết Hầu gia sẽ bị kết án tội gì đây.”
Con ngươi Trưởng Tín Hầu nhất thời đỏ bừng.
“Ta vô tội!”
Người của ông ta ngày hôm đó quả thật có xuất hiện ở chỗ đó, nhưng tất cả đều là nghe theo phân phó của Hoàng hậu nương nương, đến nơi còn chưa kịp động thủ, liền phát hiện có gì đó không đúng nên rời đi, trở về nhà chưa được một ngày, bên ngoài cung đã có lời đồn nói ông ta bắt cóc Thái tử phi.
Hắn từ đầu đến cuối, ngay cả mặt mũi của Thái tử phi cũng chưa từng gặp qua!
Lời nói vô tội của ông ta vừa thốt ra, Cố Trường Trạch liền cười nhạt một tiếng.
“Mấy ngày nay ta dưỡng bệnh, tình cờ có được một thứ thú vị, ta nghĩ Trưởng Tín Hầu nhất định sẽ rất hứng thú.”
Cố Trường Trạch từ trong tay áo lấy ra một vật.
Con ngươi Trưởng Tín Hầu co rút lại.
Đó là binh phù mà ông ta đã giao ra trước khi bị tống giam vào Thiên Lao!
Hoàng thượng rõ ràng là kiêng kỵ ông ta, thứ này sao lại ở trong tay Cố Trường Trạch?
“Ngươi trộm?”
“Trưởng Tín Hầu giao ra như thế nào, ta liền lấy được như thế đó.”
Cố Trường Trạch nhẹ nhàng vân vê binh phù trong tay.
“Hầu gia được Hoàng hậu dựa vào, cũng là bởi vì khối binh phù này, phụ hoàng thu hồi binh phù, tự nhiên là lập tức đưa đến tay tâm phúc của mình, đáng tiếc...”
Hắn còn chưa nói hết lời, Trưởng Tín Hầu đã đoán được ý tứ chưa nói ra kia.
Đáng tiếc tâm phúc mà Hoàng thượng tin tưởng, lại là người của Cố Trường Trạch.
Ông ta đột nhiên lui về phía sau hai bước, kinh nghi bất định nhìn Cố Trường Trạch.
“Là ngươi!”
Ánh mắt ông ta kinh hãi nhìn về phía sau một bước, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ tới chuyện này là do Cố Trường Trạch làm.
Là do tên phế vật Thái tử năm đó bị bọn họ tính kế kia làm.
“Bây giờ ta loay hoay một hồi, cũng chỉ là lấy lại đồ của mình mà thôi.
Ta biết Hầu gia vô tội, cũng biết người nhà của Hầu gia vô tội, chỉ tiếc Hầu gia đứng nhầm hàng ngũ lại còn giúp nhầm người.”
Trưởng Tín Hầu theo lời hắn nói, cũng nhớ tới chuyện ba năm trước, ánh mắt hung hăng co rút lại.
“Chuyện năm đó, là do nương nương làm, nhưng càng là Hoàng...”
“Ta biết, cho nên mới từ Hầu gia tính sổ trước mà.”
Hắn biết Trưởng Tín Hầu không tham gia quá nhiều vào chuyện bắt cóc, nhưng lúc điều tra được manh mối, vẫn lựa chọn làm lớn chuyện này lên trước tiên.
Thứ nhất là vì thuận theo manh mối này để cho người thật sự bắt cóc Tạ Dao lộ ra sơ hở, thứ hai...
Cố Trường Trạch từ trong tay áo rút ra chủy thủ, từng bước một đi về phía trước.
“Binh phù đã giao nộp rồi, nhưng ta nhớ rõ trong tay Hầu gia còn có một khối lệnh bài có thể điều động tư binh, đám tư binh kia ba năm trước chiến vô bất thắng, Hầu gia bây giờ là người sắp chết, cần gì phải giữ lại để người khác làm áo cưới cho người khác?
Hầu gia tự mình đưa, hay là để ta tự mình lấy?”
Trưởng Tín Hầu từng bước một lùi về sau, lớn tiếng kêu lên.
“Người đâu...”
Ông ta hô được một nửa, bỗng nhiên con ngươi co rút lại, khóe miệng trào ra m.á.u tươi.
Thanh đao kia đ.â.m chính xác vào tim ông ta.
Ông ta không thể tin tưởng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Cố Trường Trạch.
“Ngươi ở Đông cung dưỡng bệnh ba năm, hóa ra chỉ là...”
“Muộn ba năm, cũng không tính là muộn.”