Lại một lúc sau, Cố Trường Trạch lên tiếng:
“A Dao ngồi như vậy có mỏi không, chi bằng cùng nằm xuống nghỉ ngơi với ta đi.”
Trong lòng Tạ Dao vẫn đang nghĩ đến những lời Tiêu Hoa nói lúc nãy, theo bản năng muốn từ chối.
“Ta ngồi như vậy...”
“Nhưng ta hơi nhớ nàng.”
Cố Trường Trạch hơi dùng sức, ôm eo Tạ Dao kéo nàng lên giường.
Tạ Dao bật cười.
“Ta đang ngồi ngay bên cạnh điện hạ mà.”
“Nhưng ta muốn nàng bồi ta.”
Hắn kiên quyết như vậy, Tạ Dao nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của hắn, trong lòng mềm nhũn cũng không từ chối nữa, cùng hắn nằm trên giường.
Vốn định bồi hắn nghỉ ngơi một lát, ai ngờ bản thân bận rộn cả buổi sáng, lại ngủ thiếp đi.
Trong phòng ngủ buổi trưa yên tĩnh, hai người không dùng bữa trưa, quản gia Hồng đến gọi một lần, thấy bọn họ đang ngủ, liền không dám quấy rầy nữa.
Giờ Mùi, nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Cố Trường Trạch vốn nên đang ngủ say lại lặng lẽ mở mắt, vẻ yếu ớt trong mắt biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo.
Hắn lặng lẽ hôn lên trán Tạ Dao, xuống giường, lấy đi chuỗi hạt đồng tâm mà nàng đặt bên cạnh.
Phủ Tạ Vương buổi trưa yên tĩnh, Tiêu Hoa đang nhìn về phía phủ Tạ Vương thì bỗng một trận gió lạnh lướt qua, lưỡi d.a.o sắc bén từ xa bay đến, sượt qua má hắn ghim vào tường phía sau.
Tiêu Hoa đưa tay sờ lên, sờ thấy một mảng máu.
Một người từ trong phủ đối diện bước ra.
Quân tử như ngọc, ôn nhuận nho nhã, như một vị công tử quý tộc, chậm rãi bước ra ngoài với chuỗi hạt trong tay.
Tiêu Hoa không hề bất ngờ khi nhìn thấy Cố Trường Trạch, cười lạnh một tiếng lau đi vết m.á.u trên mặt.
“Điện hạ hảo thân thủ, cuối cùng cũng không giả vờ nữa?”
Cố Trường Trạch đi đến trước mặt hắn, bàn tay trắng nõn nắm lấy chuỗi hạt, trước mặt Tiêu Hoa, bóp nát từng viên một rồi ném xuống đất.
Dưới ánh mặt trời chói chang, hắn vẫn đang cười, nhưng sự âm trầm và sát ý trong mắt cũng đồng thời tuôn trào.
“Tiêu Hoa, ngươi còn dám nói xấu ta trước mặt Thái tử phi của ta một câu nào nữa, kết cục của chuỗi hạt này hôm nay, cũng chính là kết cục của ngươi.”
Lời cảnh cáo của hắn khiến Tiêu Hoa cười lạnh.
“Ngươi thật sự dám g.i.ế.c ta sao?”
“Ngươi có thể thử xem.”
Cố Trường Trạch thản nhiên rút chủy thủ ra, vết m.á.u trên đó phản chiếu nụ cười âm trầm tàn nhẫn trên khóe môi hắn.
“Nếu Thái tử phi của ta rời khỏi ta.
Ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi trước.
Còn cả Tiêu phủ nhà ngươi.”
24
Tạ Dao tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn le lói, trong không gian yên tĩnh, hơi thở nhè nhẹ của nam nhân vang lên bên tai nàng.
Cố Trường Trạch vẫn nhắm mắt ngủ say, dung mạo ôn nhuận như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.
Nhìn gương mặt trắng nõn kia, Tạ Dao không khỏi nhớ tới buổi trưa hắn đứng ở hành lang chờ mình, sau đó thân thể không khỏe lại cùng nhau trở về nghỉ ngơi, đến giờ Cố Trường Trạch vẫn chưa tỉnh, chắc là cũng chưa dùng bữa trưa.
Tạ Dao trở mình, định xuống giường dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối, ai ngờ nàng vừa động đậy, người đang ôm nàng liền mở mắt.
“A Dao.”
Giọng nói của hắn mang theo vài phần mơ màng vừa tỉnh ngủ, Tạ Dao dịu dàng nói.
“Ta đánh thức Điện hạ rồi sao?”
“Không sao, cũng đến giờ dậy rồi.”
“Điện hạ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Tạ Dao nhìn hắn, lo lắng nhíu mày.
“Ngủ một lát, đỡ hơn nhiều rồi… Khụ khụ.”
Cố Trường Trạch vừa mở miệng, lại yếu ớt ho khan, Tạ Dao vội vàng đỡ hắn, muốn gọi đại phu.
“Bệnh cũ rồi, không cần lo lắng.”
Cố Trường Trạch nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tạ Dao, ánh mắt trong veo nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, nhẹ giọng nói.
“Chỉ là sau này A Dao nếu muốn gặp lại Tiêu công tử, dù thời gian dài hay ngắn, đều nói với ta một tiếng được không? Tiêu công tử xưa nay tính tình kiêu ngạo, lại thêm chuyện mấy hôm trước say rượu nói lời không hay, tuy rằng hắn và A Dao là thanh mai trúc mã, nhưng trong lòng ta khó tránh khỏi lo lắng sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng.”
Lời này vừa nói ra, coi như đã giải thích vì sao hắn lại đứng ở hành lang chờ lâu như vậy, vì lo lắng nàng đứng lâu một chút sẽ không khỏe, Tạ Dao nhìn bộ dạng yếu ớt của hắn còn có thể nói gì được nữa? Liền gật đầu lia lịa.
“Được, sau này đều nói cho Điện hạ biết.”
“Đầu Điện hạ còn đau không? Hay là ta xoa bóp cho Điện hạ nhé?”
Trong mắt Cố Trường Trạch lóe lên một tia sáng mờ ám, dựa vào lòng nàng, hai người nửa nằm trên trường kỷ, đầu ngón tay mát lạnh của Tạ Dao xoa nhẹ trên trán hắn.
Lại chờ thêm nửa canh giờ, hai người mới cùng nhau đứng dậy đi đến phòng trước.
Dùng bữa tối xong, theo quy củ bọn họ không thể ở lại phủ ngoài cung, Tạ Dao liền định trở về khuê phòng thu dọn một số thứ lúc trước bỏ quên mang đi.
Cố Trường Trạch đi theo nàng cùng vào phòng.
Tạ Dao đang lục tìm đồ ở trước bàn trang điểm, ánh mắt Cố Trường Trạch rơi vào chiếc hộp bên cạnh.
“Đây là…”
“Là một số đồ chơi ta thích lúc nhỏ, trước kia mẫu phi đã thu dọn lại, mấy hôm trước lúc thành hôn, quản gia đã đưa chiếc hộp này cho ta, ta liền muốn mang về Đông cung luôn.”