Mục lục
Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Hoa nhìn nàng, ngữ khí có chút chua xót.

“Trước kia nàng chưa từng nói những lời khách sáo này, ta vì nàng đỡ kiếm thì đã đỡ rồi, không phải là muốn báo đáp của nàng.”

Tạ Dao cười theo.

“Ta tự nhiên biết Tử Hành ca không vì muốn báo đáp gì, nhưng đây cũng là lời nói thật lòng của ta.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Hoa im lặng hồi lâu không nói nên lời.

Tạ Dao dời mắt, nhìn đồ đạc đã được thu dọn gọn gàng trong phòng, nói.

“Giờ đã sắp đến giờ Ngọ rồi, Tử Hành ca nếu muốn đi thì nên đi sớm, về sớm một chút để dặn dò người trong phủ chuẩn bị.”

“A Dao gấp gáp muốn đuổi ta đi như vậy, chẳng lẽ ngay cả một bữa cơm trưa cũng không giữ lại?”

Tiêu Hoa nói đùa với nàng.

Tạ Dao vội vàng nói.

“Nói gì vậy, ta lập tức sai người phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.”

Ba người ngồi ăn cơm xong, buổi chiều, Tiêu Hoa lên đường rời khỏi Đông cung.

Hắn từ biệt Tạ Dao vài câu, vịn tay người hầu đi về phía trước, vừa ra khỏi Đông cung vài bước, như nhận ra điều gì, Tiêu Hoa bỗng quay đầu lại.

Tạ Dao vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn, Tiêu Hoa khẽ gật đầu chào nàng, ánh mắt rất nhanh rơi lên lầu các của Đông cung.

Vị Thái tử trẻ tuổi mặc áo bào xanh lam đứng trên cao, nhìn từ xa.

Ánh mắt chạm nhau, đồng tử Tiêu Hoa co lại.

Cố Trường Trạch kéo căng cây cung trong tay, mũi tên nhắm thẳng về phía hắn.

Giang Trân sợ đến mức chân mềm nhũn suýt chút nữa thì quỳ xuống.

“Điện hạ...”

Cố Trường Trạch mân mê cây cung trong tay, khoảng cách như vậy, hắn nhắm mắt cũng có thể b.ắ.n trúng Tiêu Hoa.

Lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, cung tên kéo căng, sắp b.ắ.n ra ngoài thì Cố Trường Trạch lại đột nhiên buông tay.

Hắn ném cây cung trong tay đi, bỗng nhiên hỏi Giang Trân một câu không đầu không đuôi.

“Nếu có người liều mình cứu ngươi, ngươi ghi nhớ trong lòng, lại đột nhiên có một ngày biết được việc cứu người của đối phương là xuất phát từ mục đích lợi dụng, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”

Giang Trân run rẩy suy nghĩ một hồi, thăm dò đáp.

“Chắc là sẽ có chút đau lòng?”

Tiễn Tiêu Hoa đi, Đông cung lại yên tĩnh trở lại, Tạ Dao một lòng một dạ ở bên cạnh Cố Trường Trạch dưỡng thương, hoàn toàn không biết bên ngoài đã náo loạn.

Trường Tín Hầu tự sát trong ngục, trước khi c.h.ế.t đã cúi đầu nhận tội, binh quyền trong tay đều giao ra hết, người nhà bị liên lụy cùng bị giam vào đại lao, Hoàng hậu chạy vạy mấy ngày, thậm chí còn cố gắng thuyết phục Hành Đế ra tay, nhưng vẫn là công cốc.

Bà ta nghe tin xong liền nôn ra một búng m.á.u trong cung, Ngũ hoàng tử vội vàng tiến cung.

“Cái c.h.ế.t của Tam ca có lẽ không liên quan đến hắn, nhưng chuyện của Trường Tín Hầu thì chắc chắn có liên quan đến hắn, ta chỉ hơi tò mò, hắn thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến cho tất cả những kẻ canh giữ Thiên lao đều thống nhất lời khai sao?”

Nếu thật sự là như vậy, thế lực trong tay của người huynh trưởng này hiện giờ, chỉ e là còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Hoàng hậu hoảng loạn túm chặt lấy tay áo Ngũ hoàng tử.

“Làm sao bây giờ, Tam ca của con đã không còn, Trường Tín Hầu cũng đã chết, nếu như bước tiếp theo đến lượt chúng ta... Có phải hắn đã biết chuyện năm đó hay không, sao lại trùng hợp như vậy, tư binh dưới trướng Trường Tín Hầu bị diệt khẩu toàn bộ, từ sau khi hắn thành thân liền dần dần ra khỏi Đông cung, bên cạnh chúng ta chẳng còn một ai có thể dùng được.”

Ngũ hoàng tử trầm giọng nói.

“Bất kể hắn có biết chuyện năm đó hay không, hắn nhất định không vô hại như vẻ ngoài thể hiện đâu.”

Mấy hôm trước, hắn cố ý chờ trên đường Tạ Dao hồi cung, cố ý kích động nàng, lại còn đẩy nàng xuống nước, vốn cũng chỉ là muốn xem thử phản ứng của Cố Trường Trạch.

Quả nhiên Cố Trường Trạch cũng không để hắn thất vọng.

Thủ đoạn độc ác thành như vậy, tuy hắn chịu chút đau đớn về thể xác, nhưng cũng thật sự không dám xem thường vị đại ca này nữa.

“Hắn rất coi trọng Thái tử phi của hắn, tuy không biết lần này chúng ta bị ai tính kế, lại trở thành vật thế thân cho ai, nhưng mẫu hậu... Việc cấp bách hiện giờ, nhất định phải nghĩ cách loại bỏ Đông cung.”

Mấy ngày tiếp theo, Tạ Dao làm theo lời dặn dò của Thái y lệnh, mỗi ngày đều giám sát Cố Trường Trạch thay thuốc, buổi tối lại cùng nhau nghỉ ngơi ở chính viện.

Nàng tới kỳ kinh nguyệt, buổi tối tay chân luôn lạnh ngắt, co người lại trốn ở một bên giường, có một buổi tối bị Cố Trường Trạch phát hiện, liền ôm nàng vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa bụng cho nàng.

Vòng tay của hắn rộng lớn ấm áp, có thể ôm trọn cả người nàng, buổi tối nàng khó chịu đến mức không ngủ được, Cố Trường Trạch cũng kiên nhẫn ở bên cạnh kể chuyện cười, kể chuyện xưa cho nàng nghe, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành nàng ngủ, cứ như vậy, Tạ Dao đã quen với việc mỗi tối lên giường liền chui vào lòng hắn.

Trong mắt hạ nhân ở Đông cung, Điện hạ bệnh nặng nằm liệt giường, Thái tử phi ngày đêm hầu hạ, thậm chí còn tự mình chăm sóc, tình cảm hai người rất tốt, nhưng lại không biết buổi tối lên giường, tuy nói là lấy danh nghĩa chăm sóc, nhưng Cố Trường Trạch chưa từng để nàng phải lo lắng, ngược lại là có lúc Tạ Dao không thoải mái, Cố Trường Trạch còn cả đêm xoa bóp eo cho nàng, nhất thời lại không biết ai đang “phục vụ” ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK