Lúc đến Thượng Lâm viên thì trời đã gần tối.
Gần giờ Tuất, Tạ Dao lần thứ ba bị Hoàng hậu cho người gọi đến.
Lúc đến vào ban ngày, quả nhiên Hoàng hậu đã thăm dò thái độ của nàng về việc gả vào Đông cung. Tạ Dao khéo léo trả lời, nhưng có vẻ bà ta không hài lòng, chưa đến giờ dự tiệc đã cho người gọi nàng đến lần nữa.
Hai ngày nay Tạ Dao không được nghỉ ngơi tốt, đến Thượng Lâm viên phải cẩn thận từng lời nói với Hoàng hậu, còn phải xã giao với các vị tiểu thư khuê các, lúc này đã mệt mỏi rã rời.
Đi một đoạn đường ngắn như vậy mà trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi, Tạ Dao day day mi tâm, thầm nghĩ.
Chưa nói đến chuyện nàng có muốn gả vào Đông cung hay không, chỉ riêng thái độ gấp gáp của Hoàng hậu đã là không bình thường rồi.
Làm sao Hoàng hậu lại nhìn ra nàng không muốn?
Nàng đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy ma ma dẫn đường im bặt, kinh hãi quỳ xuống hô lớn.
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Tạ Dao lúc này mới ngẩng đầu lên.
Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng thanh khiết chiếu rọi xuống mặt đất. Cố Trường Trạch mặc một bộ cẩm bào màu lam nhạt, tướng mạo tuấn tú, dáng người cao ráo, thẳng tắp, trên khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi vì vội vã, ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Dao.
“Tham kiến điện hạ.”
Tạ Dao vội vàng cúi đầu hành lễ.
“Tạ tiểu thư định đi đâu vậy?”
“Bẩm điện hạ, Hoàng hậu nương nương cho gọi Tạ tiểu thư.”
Ma ma vội vàng trả lời. Cố Trường Trạch khẽ gật đầu, lại nói.
“Trùng hợp là ta cũng có chuyện muốn tìm Tạ tiểu thư, ngươi hãy quay về bẩm báo với nương nương, hôm nay Tạ tiểu thư không đến đó nữa.”
Ma ma có chút khó xử, đang định nói tiếp thì Cố Trường Trạch đã phất tay áo ra hiệu cho bà ta lui xuống.
Tạ Dao thở phào nhẹ nhõm.
“Không biết điện hạ tìm tiểu nữ có điều gì?”
Cố Trường Trạch dịu dàng cười, ánh mắt dừng trên người nàng, cẩn thận đánh giá một lượt, không thấy có gì bất ổn mới lên tiếng.
“Hôm qua ta đã đợi Tạ tiểu thư ở Đông cung nửa ngày.”
Đợi nàng?
Tạ Dao ngẩn người, sau đó mới nhớ ra hôm qua sau khi nhận được thiếp mời của Hoàng hậu liền bận rộn chuẩn bị cho việc đến Thượng Lâm viên, vậy mà lại quên mất chuyện đưa phương thuốc đến Đông cung.
Nàng có chút lo lắng nhìn Cố Trường Trạch, không thấy trong mắt hắn có sự bất mãn hay trách móc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cũng là lỗi của mình, Tạ Dao thành khẩn cúi người hành lễ.
“Làm phiền điện hạ phải chờ đợi, tiểu nữ xin điện hạ thứ lỗi.”
“Không cần nhận lỗi với ta, phương thuốc đợi khi trở về đưa cũng không muộn.”
Cố Trường Trạch thản nhiên bỏ qua chuyện này, hoàn toàn không nhắc đến chuyện hắn đã đợi ở Đông cung ba canh giờ.
“Hôm nay từ Thượng Kinh đến Thượng Lâm viên, Tạ tiểu thư có quen không?”
“Bẩm điện hạ, mọi thứ đều tốt.”
“Hôm nay Hoàng hậu tìm ngươi là vì chuyện hôn sự?”
Tạ Dao không ngờ Cố Trường Trạch lại đoán chuẩn xác như vậy, do dự một lúc rồi gật đầu.
“Đúng vậy.”
Nàng đoán có phải sau khi Cố Trường Trạch trở về đã đề cập chuyện này với Hoàng đế và Hoàng hậu, nên Hoàng hậu mới muốn khuyên nhủ nàng?
Tạ Dao đang định mở miệng hỏi thì Cố Trường Trạch đã khẽ gật đầu.
“Ta biết rồi, từ ngày mai trở đi, bà ta sẽ không tìm ngươi nữa.”
Ý của hắn là gì?
Cố Trường Trạch không nói gì thêm, sải bước đi về phía trước. Tạ Dao đi theo sau, do dự lên tiếng.
“Lời người vừa nói...”
Nàng đột nhiên dừng lại, ánh trăng chiếu xuống, nàng nhìn theo ánh sáng, nhìn thấy khuôn mặt Cố Trường Trạch hơi tái nhợt.
“Điện hạ! Người sao vậy?”
“Ta...”
Cố Trường Trạch quay đầu lại, còn chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ ngã ngửa ra sau.
“Điện hạ!”
Tạ Dao vội vàng đưa tay muốn đỡ lấy hắn, nhưng lại bị lực ngã của hắn đẩy ngã theo, cả người bị hắn ôm chặt ngã xuống.
“Bịch” một tiếng, hai người cùng ngã xuống đất.
Đầu hè, đêm vẫn còn hơi se lạnh, thân thể cao lớn của nam nhân bao phủ lấy nàng, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, hơi thở quấn quýt, nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể hắn qua lớp áo mỏng, nhất thời đỏ mặt.
“Điện hạ... Người...”
Cố Trường Trạch đè lên người nàng, cảm nhận được thân thể mềm mại và hương thơm thoang thoảng từ người thiếu nữ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ ửng hồng.
“Ta...”
Cố Trường Trạch còn chưa kịp nói hết câu thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ đau đớn.
Nhiệt độ nóng bỏng ban nãy nhanh chóng lạnh đi, dưới ánh trăng, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Cố Trường Trạch càng thêm trắng bệch vì suy yếu, nàng cảm nhận được cả người hắn đang run rẩy, nam nhân trên người đau đớn rên lên một tiếng, cuối cùng nàng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
“Người đâu, mau đến đây, điện hạ tái phát bệnh rồi!”
Nàng còn chưa kịp hô hết câu, Cố Trường Trạch nghiêng đầu sang một bên, ngất đi trên người nàng.
Nghe thấy tiếng kêu, đám người hầu vội vàng chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này thì hỗn loạn cả lên.
Nhanh chóng đưa Cố Trường Trạch về phòng ngủ.
Lúc này, trong lòng Tạ Dao vô cùng lo lắng.
Từ lúc gặp Cố Trường Trạch vào buổi tối, nàng đã cảm thấy sắc mặt hắn không được tốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, mãi đến khi hai người cùng ngã xuống bãi cỏ, hắn bất tỉnh, nàng mới biết hắn bị bệnh cũ tái phát.