Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vinhanh-annkasi

Phong Khải Trạch đưa Tạ Thiên Ngưng về khu nhà trọ, nhìn thấy sắc mặt cô đã không còn kém nữa, lúc này mới yên tâm. Đối với hành vi hôm nay của Hồng Thi Na, anh thật sự rất tức giận.

Nhớ lại những chuyện xảy ra trong quán bar, anh đã kinh hồn bạt vía, huống chi là cô. Anh em nhà họ Hồng này, quả thực đúng là đáng ghét, đi đến đâu cũng đều làm cho người ta khó chịu.

“Thiên Ngưng, sau này gặp người Hồng Gia không cần phải sợ, những kẻ này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế ức hiếp người, em càng sợ bọn họ, bọn họ lại càng ức hiếp em, có biết không?”

“Thế lực Hồng Gia lớn như vậy, ỷ thiếp hiếp người thật sự rất bình thường, em nghe nói thị trưởng Liên còn phải kính họ đến ba phần, huống chi là dân thường nhỏ bé như em. Nếu em thật sự bị bắt nạt, thì cũng không thể lên án, cứ cho rằng là do xui xẻo vậy.” Tạ Thiên Ngưng lộ ra biểu cảm đau khổ, thở dài.

Nếu như không có khỉ nhỏ, chỉ sợ cô đã bị Hồng Thừa Chí ức hiếp đến mức vô cùng thê thảm, mà hiện tại cũng chỉ có thể khóc thôi.

“Những người khác thế nào thì anh mặc kệ, anh chỉ lo một mình em, bọn họ nếu còn dám đụng vào một cọng tóc của em, anh sẽ bắt họ phải trả lại bằng cả cuộc đời này, thậm chí là cả kiếp sau nữa.” Vẻ mặt Phong Khải Trạch lộ ra vẻ thâm độc, vẻ nham hiểm này quả thực tựa như muốn giết chết người.

“Khỉ nhỏ, không, không cần phải khoa trương đến như thế chứ?” Cô cà lăm hỏi, gân đầu co rút, vì anh khoa trương làm cô cứ bị co giật mãi.

Cô biết Phong Gia rất có thế lực, nhưng thế lực của Hồng Gia cũng không nhỏ, hai gia tộc này có thể nói là thống trị mỗi vùng kinh tế, rất nhiều xí nghiệp nhỏ muốn được mở rộng đều phải dựa vào hai xí nghiệp lớn này, bằng không cũng chỉ có chờ đến hao hụt rồi phá sản. Theo như cô biết, Ôn Thị cũng không ngoại lệ, Ôn Thị chính là dựa vào tập đoàn Hồng Thị mới có ngày hôm nay.

Nếu như Ôn Gia và Hồng Gia thật sự vùng dậy đối kháng nhau, ngoài mặt Phong Gia chiếm ưu thế, nhưng ưu thế chưa hẳn thật sự làm Hồng Gia phải phá sản, dù sao Hồng Gia cũng có thế lực riêng.

“Đồ ngốc, đừng luôn nghĩ đến những thứ buồn phiền nhàm chán này nữa, anh chỉ muốn em vui vẻ, cứ vui vẻ sống hạnh phúc là được rồi, còn những thứ khác, anh sẽ chống đỡ cho em.” Anh sủng nịch sờ sờ đầu cô, không hy vọng cô suy nghĩ quá nhiều về những chuyện buồn phiền.

Ôn Gia và Tạ Gia đã làm cho cô đủ phiền não rồi, lại còn để cô phải bứt rức vì chuyện khác nữa, dám chắc cô sẽ tiêu mất, anh thấy không nỡ.

“Em chỉ muốn biết rõ anh nhiều thêm một chút thôi, cho đến bây giờ, ngoại trừ em biết anh là Phong Khải Trạch, là cậu chủ của Phong Thị đế quốc, còn những thứ khác đều không biết.”

“Được, em hỏi đi, hôm nay em muốn biết cái gì, anh đều trả lời cái đó cho em, tất nhiên chỉ cần là điều anh biết thì sẽ nói, không hề lừa dối.” Anh đặt mông ngồi vào trên ghế sofa, cầm lấy gối ôm bên cạnh qua, lộ ra một bộ dáng hễ hỏi là đáp.

Cô cũng ngồi xuống theo, ngồi bên cạnh anh, nghĩ một lát, chọn vấn đề mấu chốt hỏi: “Khỉ con, có phải anh có hôn ước với Hồng Thi Na không?”

“Hôn ước này chỉ có một bên cam tâm đồng ý, còn anh không đồng ý, với anh mà nói, hôn ước này không hề tồn tại.”

“Nói như thế nào, cuộc hôn nhân này cũng đều là do cha mẹ hai nhà định mà?” Tạ Thiên Ngưng hoảng sợ tột cùng, thần kinh đều căng thẳng, trong mắt lộ vẻ sốt ruột và lo lắng.

Chẳng lẽ anh lại muốn để cô sống trong đau khổ lần nữa sao?

Phong Khải Trạch nhìn thấy cô hoảng sợ và đau lòng như vậy, liền đặt hai tay khoát lên trên bờ vai cô, thân thể của anh hơi dùng sức, để cho cô đối mặt với anh, trên mặt lộ dáng vẻ ôn nhu dịu dàng, cương quyết nói: “Chuyện của Phong Khải Trạch, chỉ có Phong Khải Trạch anh mới định đoạt, lời của những người khác nói ra đều không thừa nhận.”

“Nhưng mà hôn sự này là do ba của anh làm chủ mà.” Cô bất đắc dĩ nói.

“Ông ta cũng giống vậy, chỉ cần anh không gật đầu đồng ý, tất cả cũng không có nghĩa lý gì.”

“Anh không sợ ba anh sao? Hơn nữa ông ấy là ba anh, làm con, dù ít hay nhiều cũng phải nghe lời ba mẹ, nếu không sẽ bị người khác nói là bất hiếu.”

Theo như đạo lý thông thường, dù anh không muốn đồng ý, nhưng chuyện do ba mẹ quyết định, anh cũng chỉ có thể kiên trì làm theo, bằng không gia đình sẽ không được êm ấm.

“Ở trong lòng anh, ngoại trừ mẹ anh, lời của những người khác nói, không đủ trọng lượng. Chỉ tiếc mẹ anh đã qua đời, cho nên trên thế giới này, bất cứ kẻ nào cũng không có đủ khả năng thay mặt quyết định cho Phong Khải Trạch, chuyện của anh, chỉ có anh nói mới có thể thừa nhận, có biết không?” Anh cười quỷ dị, sau đó dùng tay nhéo mũi cô, dường như đã nhéo thành nghiện rồi.

Cô chưa từng đẩy, kéo tay anh ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh, trong mắt toàn là vẻ nghi ngờ, không nghĩ ra vì sao anh có thể nói ra những lời như vậy.

Một người dám nói ra những lời như vậy, nếu không phải là thổi phồng, thì phải có thực lực. Cô nghĩ đến chuyện đã qua và rút ra được rằng: anh không giống như đang khoác lác, nếu không phải đang thổi phồng, thì thật sự phải có thực lực.

Nhưng thực lực của anh là do Phong Thị đế quốc cho, nói cách khác là chính ba của anh cấp cho, nhưng anh lại không hề xem trọng ba, thật sự làm cho người ta thấy khó hiểu.

“Đang nghĩ cái gì đó, nghĩ gì mà mê mẩn đến vậy?” Anh nhìn thấy cô im lặng không nói lời nào, vì thế liền trực tiếp hỏi.

“Khỉ nhỏ, anh nói số tiền anh tiêu không phải của ba anh, vậy số tiền đó ở đâu mà anh có?” Tạ Thiên Ngưng trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó nghi ngờ hỏi, muốn giải đáp hết toàn bộ suy nghĩ ở trong lòng mình.

Anh quá thần bí, thần bí đến mức khiến cô hơi sợ hãi.

Cứ tưởng rằng anh chỉ là cậu chủ của Phong Thị đế quốc, một người chỉ biết tiêu xài phung phí, nhưng mà giờ xem ra, không phải đơn giản như vậy.

Phong Khải Trạch suy nghĩ một lúc, sau đó khẽ mỉm cười, khẽ nói: “Dù sao không phải là trộm cũng không phải là đi cướp, là thu nhập chính đáng, em cứ yên tâm mà tiêu đi.”

“Nếu là thu nhập chính đáng, dù sao cũng phải có nguồn gốc chứ? Hôm nay anh không nói nguồn gốc, em sẽ luôn luôn hỏi, cho đến khi anh nói ra mới thôi. Anh vừa mới nói bất cứ chuyện gì cũng sẽ nói, mà nói thì sẽ nói ra hết, giờ sao lại nuốt lời hả? Nói đi, rốt cuộc thì nó ở đâu ra?” Cô đẩy anh ngã trên sofa, hai tay đè chặt bờ vai của anh, không cho anh đứng dậy, kiên quyết tra hỏi.

“Đầu tư vào cổ phiếu đấy, nói vậy em đã hiểu chưa?” Cả một chút lực anh cũng không có, để cô đẩy ngã, ngoan ngoãn nằm ở trên ghế sofa, từ dưới nhìn lên cô, trong thân thể có một luồng khí nóng chạy loạn xạ, nhất là rãnh ngực như ẩn như hiện của cô, anh nhìn mà muốn phún máu.

Đây là lần đầu tiên anh có một cảm giác mãnh liệt đến vậy, trước kia chứng kiến nhiều cô gái, anh đều có một loại cảm giác buồn nôn. Cự Phong vì thế còn nói anh là có tính cách lạnh nhạt, thậm chí còn nói anh bất lực.

Giờ xem ra, anh không phải người có tính cách lạnh nhạt, lại càng không phải là kẻ bất lực, mà là anh chỉ muốn quan tâm người yêu của mình, bởi vì chỉ có cô mới có khả năng khơi dậy hứng thú của anh.

“Đầu tư cổ phiếu à, này thì em biết, nhưng mà không hiểu rõ lắm, từ trước đến nay vẫn không hiểu luật chơi nó thế nào. Trước kia em có vài người bạn đồng nghiệp cũng đầu tư cổ phiếu, ban đầu có dưới mấy vạn phiếu, vừa mới bắt đầu còn nghe bọn họ nói bán ra lời nhiều hay ít, giống như bán ra rất lời, nhưng mà sau đó lại nghe bọn họ không lấy lại được nguồn vốn ban đầu nữa rồi.” Tạ Thiên Ngưng chống hai tay trên vai Phong Khải Trạch, đè anh bất động, lời nói ra có vẻ hơi đăm chiêu, lúc này bọn họ không hề ý thức được sự ám muội, mà trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện đầu tư cổ phiếu.

Phong Khải Trạch khó nhịn được dục vọng mãnh liệt, chịu không nổi, ngay đó liền xoay người một cái, đè cô xuống để đối diện với gương mặt của mình.

“Chúng ta sớm muộn gì cũng là vợ chồng, không phải sao?” Anh vẫn cứ đè cô xuống bất động, trong thân thể dục vọng không ngừng bốc cháy, đã sắp không khống chế nổi rồi.

Anh không muốn cưỡng ép cô, muốn để cho lần đầu tiên của bọn họ có một hồi ức tốt đẹp.

Nhưng mà anh tuyệt đối không nghĩ đến, dục vọng mãnh liệt đốt người thật sự rất khó chịu. Khó trách Cự Phong đôi khi sẽ không nhịn được cùng phụ nữ ở trên xe triền miên, thì ra đây là do dục hỏa thiêu cháy, thật sự khó mà khống chế được.

“Mẹ nói rằng, bất kể ở tình cảnh nào, con gái đều phải giữ đầu óc tỉnh táo, tuyệt đối không được phép u mê hồ đồ, đem bản thân mình cho người khác ăn, cho dù là người yêu cũng không thể. Trừ phi kết hôn rồi, bằng không bất luận là tình cảnh nào, cũng không được cùng đàn ông phát sinh quan hệ, cho nên anh mau đứng lên cho em.” Cô hô to một tiếng, dùng sức đẩy gương mặt đói khát ra, sau đó đứng bên cạnh nhìn anh đầy cảnh giác.

“Đến bây giờ em vẫn còn chưa tin anh sao?” Anh lộ ra vẻ mặt buồn khổ, thở ra thật mạnh, cảm thấy rất không đành lòng.

Thật sự là vì gia đình. Cô vẫn đối với anh có loại cảnh giác, chưa thể hoàn toàn yên tâm.

“Tin anh cũng không đại biểu là có thể tùy tiện cùng với anh lên giường đâu? Đây không phải vấn đề tin hay không, đây là vấn đề về nguyên tắc, nguyên tắc của Tạ Thiên Ngưng chính là: không đám cưới, không lên giường.” Mặt cô không đỏ, hơi thở và lời nói không gấp, nói những lời này tuyệt đối không có chút xấu hổ nào.

Đây là sự thật, làm gì phải xấu hổ?

Anh lại thở dài thêm lần nữa, sau khi cố gắng bình ổn hơi thở và dục hỏa, lúc này mới uể oải nói: “Ý của em nói là, muốn chạm vào em, nhất định phải cưới em trước sao?”

“Không sai.”

“Được, ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn.”

“Phong Khải Trạch, chẳng lẽ anh cũng chỉ là loài vật chỉ biết hoạt động ở nửa người dưới thôi sao?” Tạ Thiên Ngưng tức giận trừng mắt nhìn anh, liền rống to mắng chửi giáo huấn.

Phong Khải Trạch nghe xong lời này, dục hỏa trong cơ thể thật sự liền không còn, cười khan nói: “Coi như anh chưa nói.”

Anh cũng không muốn trở thành loại đàn ông bẩn thỉu ở trong mắt cô, anh muốn làm một bạch mã hoàng tử trong sáng ở trong lòng cô.

“Em cảnh cáo anh đó, đừng cứ nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của em, nếu để cho em phát hiện anh ở cùng với em chỉ vì muốn lên giường, em sẽ thiến anh đó.” Cô vẫn còn chưa hết giận, nghiêm khắc cảnh cáo anh.

“Được rồi, em là nữ vương, em là lớn nhất.” Anh miễn cưỡng nói.

Nếu như anh thật sự muốn cùng cô, mọi thứ đều ngăn không được, chẳng qua anh không muốn tổn thương đến cô mà thôi.

“Hừ.” Cô khẽ hừ, trong lòng rất đắc ý.

Lần đầu cô cảm thấy lời nói của mình lại có trọng lượng đến vậy, cảm giác không tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK