Hồng Thiên Phương cho thời hạn hai tháng, giờ chỉ còn lại không tới một tháng, nếu như ông không đưa ra lựa chọn, không nghĩ ra cách e là phải đi ngồi tù.
Ông nên làm gì bây giờ?
Đang trong lúc Phong Gia Vinh lòng như lửa đốt, di động đặt ở trên bàn điện thoại vang lên làm ông sợ hết hồn, vì vậy cầm điện thoại di động lên thấy màn hình hiện Hồng Thiên Phương gọi tới, không cần nghĩ cũng biết hắn ta gọi điện thoại tới muốn nói gì, điện thoại đã kết nối ông lại không thể không nhận, không thể làm gì khác hơn nghe máy, điện thoại vừa thông lập tức truyền tới lời cảnh cáo của Hồng Thiên Phương.
Hồng Thiên Phương thấy Phong Gia Vinh đã hơn một tháng mà không có bất kỳ hành động gì, không thể chờ đợi được liền gọi điện cho ông, nhắc nhở ông một chút, "Gia Vinh, ông nên nhớ rõ thời gian đi, ban đầu tôi chỉ cho ông hai tháng, hiện tại đã qua hơn một tháng mà ông lại chẳng có chút hành động nào, nếu như không hành động nữa tôi sẽ đem đĩa CD giao cho cảnh sát, đến lúc đó ông đừng trách tôi không nhắc nhớ ông trước."
"Hiện tại còn chưa đến một tháng, thời gian ngắn ngủi như thế ông kêu tôi phải lấy cổ phần trong tay Tạ Thiên Ngưng như thế nào đây? Ông nên biết đây không phải chuyện dễ dàng, thời gian quá ngắn căn bản không đủ đâu." Phong Gia Vinh không lập tức trả lời ngay, mà tìm cách trì hoãn thêm thời gian.
Hiện tại chỉ có thể dùng chính sách trì hoãn, kéo được bao lâu hay bấy lâu, tốt nhất kéo dài tới Hồng Thiên Phương suy sụp, tới lúc đó ông không cần phải lựa chọn cách gì.
"Ý của tôi là ông nên có hành động, nếu như trong thời gian còn lại vẫn không hành động thì cũng đừng trách tôi không niệm tình."
"Ông chớ làm bậy, để tôi suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào."
"Ông tốt nhất đừng nghĩ quá lâu, thời gian không còn nhiều, ông không bắt đầu hành động, vậy thì vào trong tù mà suy nghĩ đi."
"Được, trong thời gian còn lại tôi nhất định sẽ có hành động." Phong Gia Vinh đè nén cơn giận trong lòng, nói xong, sau đó dập máy.
Muốn ông dễ dàng thỏa hiệp, không dễ như vậy đâu, muốn hành động phải không, cái này đơn giản, ông đi thăm con trai của mình cũng không xem là tệ, về phần kết quả cũng đủ biết là không thể đồng ý rồi.
Sau khi cuộc gọi điện thoại, tâm trạng của Hồng Thiên Phương đặc biệt tốt lên, cho rằng Phong Gia Vinh đã thỏa hiệp, vì vậy liền lẳng lặng chờ đợi tin tức.
Ai ngờ một lần chờ này lại đợi đến nửa tháng, ông muốn gọi điện thoại nhắc nhở Phong Gia Vinh, lại nhận được tin tức của người mà lão phái đi giám sát Phong Gia Vinh gởi tới, nói Phong Gia Vinh hôm nay đi tìm Phong Khải Trạch, tin này rốt cuộc làm ông thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là sợ PhongGia Vinh không thỏa hiệp.
"Phong Gia Vinh cuối cùng cũng hành động."
"Cha, có phải Phong Gia Vinh đã lấy được cổ phần trong tay của Tạ Thiên Ngưng rồi không?" Hồng Thừa Chí hưng phấn hỏi, thật sự rất muốn điều này xảy ra.
"Nào dễ dàng như vậy, Phong Gia Vinh chẳng qua đã bắt đầu hành động, về phần lúc nào thành công vẫn còn chưa biết, cái này không nên nóng nảy, từ từ đi. Thừa Chí, cha nhận được một tin, trong khoảng thời gian này Cự Phong thường lui tới thành phố M, còn sử dụng thẻ vàng ở trong thành phố, con lập tức đi vào thành phố M điều tra về người này, nghĩ cách moi thông tin chuyện Hắc Phong Liên Minh. Nhớ, mọi việc làm phải cẩn thận, làm việc không nên quá nóng lòng."
"Cha, con biết rồi, hôm nay con sẽ đi đến thành phố M." Hồng Thừa Chí ước gì có chuyện để làm, hiện tại không thể chờ đợi liền muốn đi đến thành phố M ngay.
Hắn muốn làm ra thành tích, như vậy mới không bị người xem thường.
Cách thời hạn hai tháng giờ chỉ còn lại có mấy ngày, Phong Gia Vinh chậm rãi đi vào bệnh viện tìm Phong Khải Trạch, lúc này cửa phòng bệnh mở ra, cho nên không cần gõ cửa trực tiếp đi vào, thấy con trai của mình đã có thể đứng thẳng đi bộ trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, lòng đang khẩn trương nhưng lại cố ra vẻ cứng rắn chào hỏi, "Khải Trạch, chân của con đã khỏe hẳn chưa?"
Phong Khải Trạch đang cùng bác sĩ thương lượng thời gian xuất viện, ai ngờ có người đột nhiên chen lời nói đi vào, hơn nữa giọng nói này càng khiến người ta cảm thấy không vui khó chịu, vì vậy xoay người lại, không vui hỏi: "Ông tới làm gì?"
Lời nói cực kỳ không hoan nghênh làm cho ai nghe cũng hiểu.
Tạ Thiên Ngưng thấy biểu cảm của Phong Gia Vinh không giống như trước uy nghiêm và cao ngạo, cảm thấy đã ôn hòa hơn nhiều, liền không muốn cha con bọn họ vừa thấy mặt đã cãi nhau, vì vậy liền nhỏ giọng nói, "Khỉ con đừng như vậy, đều là người một nhà, có lời gì cũng từ từ mà nói."
"Ai là người một nhà với ông ta, ông ta chưa bao giờ xem chúng ta là người nhà, anh cũng vậy, em đừng lại gần ông ta quá cẩn thận ông ta lại đẩy ngã em đó, mau qua đây." Phong Khải Trạch không những chẳng nói nói chuyện hòa ái với Phong Gia Vinh. Lại còn đề phòng ông, lo ông sẽ có những hành động nguy hiểm gì khác, vì vậy liền đem Tạ Thiên Ngưng kéo sang bên cạnh mình, bảo vệ lấy cô.
"Khỉ con, anh đừng như vậy có được không?" .
"Anh không thể không như vậy, em bây giờ bụng mang dạ chửa, lỡ bị té thì phải làm sao bây giờ? Tóm lại anh không cho phép em đến gần ông ta."
". . . . . ."
Bị con trai mình xem mình như một nhân vật nguy hiểm, Phong Gia Vinh cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cảm giác khoảng cách giữa hai cha con càng ngày càng xa, so với người xa lạ còn xa hơn, nặng nề thở dài hỏi: "Con có cần làm như vậy không?"
"Đương nhiên cần thiết, tôi tuyệt đối không cho phép ông tổn hại người bên cạnh tôi." Phong Khải Trạch khẳng định trả lời, tính cảnh giác cực cao, không có nửa phần thả lỏng.
Đúng là ý trời. Bác sĩ thấy tình cảnh này, cảm giác hai cha con họ đang chuẩn bị cãi nhau cho nên mượn cớ chạy thoát thân, "Ông Phong, Phong thiếu gia, tôi còn có chuyện gấp cần xử lý nên đi trước. Phong thiếu gia, chân của cậu căn bản đã khỏi hẳn, mấy ngày nữa là có thể xuất viện, bất quá sau khi trở về cần phải chú ý một chút, chân bị thương tạm thời vẫn không nên dùng quá sức."
". . . . . ."
Hai cha con cứ đôi co không màn tới bác sĩ, Tạ Thiên Ngưng nhìn một chút, không thể làm gì khác hơn là ra mặt nói chuyện, "Bác sĩ, cám ơn ông, chúng tôi biết rồi, ông cứ đi đi."
"Cám ơn thiếu phu nhân." Bác sĩ chỉ nói đơn giản một câu, vội vàng rời khỏi hiện trường, không muốn cuốn vào chuyện thị phi không liên quan đến bản thân mình.
Sau khi bác sĩ đi, không khí trong phòng càng trở nên căng thẳng hơn, nhất là Phong Khải Trạch trong mắt đều là đề phòng cùng tức giận, căn bản không xem người trước mắt là cha, mà là nhân vật nguy hiểm, nghiêm túc chất vấn: "Hôm nay ông tới để làm gì? Nói nhanh đi, nói xong rồi đi."
Phong Gia Vinh không có giống như bình thường mỗi lần nóng giận là lại cãi nhau, mặt đầy ưu sầu, vô lực hỏi ngược lại: "Cha thật sự bị con ghét đến thế sao?"
"Ông hãy hỏi lại chính mình, vì sao người ta lại ghét ông như thế?"
"Nói thế nào cha vẫn là cha con, người xưa có câu nói ‘ trên đời này không có cha mẹ nào không cần con cái, chỉ có con cái mới không cần cha mẹ’, con không biết sao?"
"Phong Gia Vinh, lời này của ông nói thật là quá nực cười, ông gián tiếp hại chết mẹ tôi, muốn hại vợ cùng con tôi, lại còn phá hoại cuộc sống của tôi khiến tôi không có ngày yên ổn. Ông hãy tự hỏi lại lòng mình, ông có xứng làm một người cha không? Tôi đã không xem ông là cha mình, nên sẽ không cần phải làm theo lời của người xưa nói."
"Xem ra con rất hận cha."
"Ông nói đúng, tôi hận ông thấu xương, nếu như không phải trên người tôi chảy dòng máu của ông, tôi nhất định sẽ không để cho ông sống được an nhàn như ngày hôm nay đâu."
"Khỉ con, đừng nói như vậy nữa, có được không?" Tạ Thiên Ngưng đã nhìn ra đầu mối, liền lôi kéo tay Phong Khải Trạch, khuyên anh một chút.
Đối với sự hiểu rõ của cô về Phong Gia Vinh, ông nghe nhiều lời không tốt như vậy đã sớm tức giận mà mắng chửi người, nhưng đến bây giờ ông không hề tức giận, chẳng qua chỉ buồn bã thở dài, thật có chút kỳ quái.
Phong Khải Trạch cũng mặc kệ có kỳ quái hay không, trong lòng nghĩ gì liền nói cái đó, nói đủ rồi liền đuổi người, "Ông đi đi, không đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, tôi không muốn gặp lại ông đâu."
Phong Gia Vinh thở dài nặng nè, đau lòng hỏi: "Hai cha con chúng ta không thể vui vẻ chung sống với nhau được sao? Cha đã đồng ý chuyện con cưới Tạ Thiên Ngưng, cũng không bài xích cô ấy, con còn muốn cha phải làm sao đây?"
"Ông bây giờ chấp nhận cô ấy chỉ vì trên tay cô ấy có mười tỷ, nếu cô ấy không có, ông có thể dễ dàng tiếp nhận cô ấy không? Hai cha con chúng ta vĩnh viễn không thể nào chung sống với nhau, ông đừng uổng phí tâm cơ nữa, tôi sẽ không làm con rối nghe lời ông say bảo đâu."
"Bây giờ cha sẽ không yêu cầu con nghe theo lời cha nữa, chỉ muốn được cùng con chung sống vui vẻ, làm một cặp cha con bình thường như những người khác, chẳng lẽ không được sao?"
"Đôi mắt ông nói cho tô biết, nếu không phải vì ông có tâm tư riêng, bằng không sẽ không muốn chung sống với tôi. Nếu lúc trước, ông mà nghe những lời nói thậm tệ này của tôi, ông đã sớm nổi giận mắng chửi người, chứ không như bây giờ, chẳng những không có tức giận, ngược lại còn ăn nói khép nép với tôi, những hành động giấu đầu lòi đuôi này, cho dù là ai cũng nhìn ra được."
". . . . . ." Bị nói trúng đáy lòng, Phong Gia Vinh cúi đầu lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên dùng lời gì để nói.
Nếu như lúc này nói chuyện cổ phần, chỉ sợ cha con sẽ tranh cãi nhau làm cho mối quan hệ càng phức tạp hơn, rốt cuộc bây giờ có nên nói ra hay không nói ra đây?
Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn đang quan sát cử chỉ hành động của Phong Gia Vinh, thấy ông bối rối cúi đầu xuống, vì vậy liền quan tâm hỏi: "Cha, có phải cha gặp chuyện gì khó khăn nên muốn tìm khỉ con giúp một tay có phải không?"
"Cha——" Trước kia ông chưa bao giờ quan tâm từ “cha‘’ mà cô gọi, nhưng hôm nay không biết vì sao lại rất xúc động, thích đến nổi nói không nên lời.
Đã rất lâu rồi không ai gọi ông thân thiết đến vậy.
"Cha, nếu như cha thật sự có gì khó khăn, đừng ngại hãy nói ra đi, xem chúng con có thể giúp cha hay không?"
"Anh phản đối." Phong Khải Trạch kịch liệt phản đối, mặt không vui nhìn cô, tức giận nói: "Thiên Ngưng, em nên hiểu rõ nguyên tắc làm người của anh, muốn anh giúp ông ta là điều không thể nào."
"Khỉ con, nói sao đi nữa thì cha cũng là cha của anh, quan hệ máu mủ không hề thay đổi, hơn nữa cha gần đây không có làm chuyện gì tổn thương đến chúng ta nữa, không phải sao?" Cô thử thuyết phục anh, nghĩ cách để xoa dịu mối quan hệ cha con bọn họ, không để cho họ giống như kẻ thù gặp nhau là đấu đá một mất một còn.
"Ông ta không tiếp tục gây tổn thương cho chúng ta, cũng không đại biểu ông ta sẽ không nghĩ đến nó, nếu như đổi lại là trước kia, em nghĩ chúng ta có thể sống yên qua ngày được sao?"
"Trên thế giới này không có nếu như, không phải sao?"
"Em ngốc quá, hãy thu hồi lại lòng thương hại của em đi, có biết không?" Anh cường thế ra lệnh, nói sao cũng không muốn thối lui.
Trải qua nhiều chuyện như thế, anh không thể nào tha thứ dễ dàng cho Phong Gia Vinh được nữa, bởi vì lòng anh đã băng lạnh rồi.