Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấm hình Hồng Thi Na đưa trên mạng, chỉ có hơn hai giờ, bởi vì ngăn cản rất nhanh, cho nên người nhìn tấm hình không tính quá nhiều, lại thêm Phong thị đế quốc phong lệnh, không có truyền thông còn dám đưa tin chuyện này, rất nhanh bình ổn lại.

Giải trí Bát Quái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, quên được nhanh hơn.

Người Ôn gia không nhìn thấy tấm ảnh này, cũng không quan tâm giải trí Bát Quái, cả ngày đều lo âu giải quyết khủng hoảng hiện tại như thế nào.

Thế nhưng một ngày một ngày trôi qua, mà biện pháp vẫn chưa suy nghĩ ra.

Ôn Minh đáp ứng ba ngày giao tiền lương người làm, ngày mai liền là ngày thứ ba, nhưng hắn bây giờ trên đỉnh đầu lại như cũ không có tiền, rơi vào đường cùng đành phải gọi Ôn Thiếu Hoa vào trong phòng.

Tạ Minh san mấy ngày nay vẫn đều ở Ôn gia, có thể tìm kiếm cơ hội có lợi, nhìn thấy một mình Ôn Thiếu Hoa vào phòng Ôn Minh, mà Lâm Thục Phân không có ở đó, cho nên lặng lẽ đuổi kịp, ở ngoài cửa nghe lén.

Ôn Thiếu Hoa vào phòng, chỉ là che một cánh cửa, cũng không có khóa cửa, đi vào trực tiếp hỏi: "Ba, ba tìm con có chuyện gì?".

"Thiếu Hoa, bây giờ Ôn thị có tần suất phá sản, chúng ta nợ nần liên tục, trong nhà cần chi, con đem đồng hồ này đem bán đi, ít nhất cũng bán được hai ba trăm vạn" Ôn Minh lưu luyến không rời đem đồng hồ yêu quý đưa tới, trong lòng bất đắc dĩ.

Nếu không phải đến bước đường cùng, hắn cũng sẽ không bán cái đồng hồ này.

Hai ba trăm vạn ----- Tạ Minh san ở ngoài cửa nghe thấy con số, mắt long lên, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lộ ra khe hở, từ trong khe hở ngắm xem tình huống bên trong, ánh mắt tập trung tại cái đồng hồ kia.

Cô ở Ôn gia đợi hai ngày, căn bản là tìm không thấy bất kỳ phương thức có thể lấy tiền bạc, mà cũng không dám hỏi Ôn Thiếu Hoa, bởi vì cô biết, hắn bây giờ cũng không có tiền. Không chỉ có là hắn không có tiền, bây giờ mọi người Ôn gia cũng không có tiền.

Bất quá cô đợi hai ngày này cũng không uổng công, cuối cùng là để cho cô đợi được.

"Ba, đây là đồng hồ ba yếu quý nhất, không thể bán" Ôn Thiếu Hoa không cần, đưa tay đẩy đồng hồ trở về.

Ôn Minh lắc đầu, không có cầm lại, thở dài nói: "Nhà của chúng ta tình huống bây giờ con cũng thấy đấy, đừng nói là đồng hồ, nếu tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ sợ nhà cửa cũng phải bán. Cầm đi đi, đổi một chút tiền bạc trở về ứng khẩn cấp, trước đem thanh toán tiền lương người làm, cái khác sau này hãy nói đi".

"Ba.....".

Ôn Thiếu Hoa lấy tay cầm đồng hồ, vẻ mặt nặng nề, đột nhiên cảm thấy thói đời thay đổi quá nhanh. Một phút trước hắn vẫn là đại thiếu gia, sau một phút lại thành phải đổi bán đồng hồ duy trì cuộc sống.

Rốt cuộc là sai ở đâu, khiến cuộc sống của hắn trở nên như vậy?

"Thiếu Hoa, tuy là bây giờ Ôn thị gặp phải khủng hoảng cực kỳ nghiêm trọng, nhưng mà không phải không có hi vọng, ở công ty tuyên cáo phá sản trước, có thể cầu Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường một lần nữa giúp đỡ, sẽ không có vấn đề. Cho nên mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải chịu đựng, không thể dễ dàng ngã xuống. Bây giờ trước bán của cải lấy tiền mặt ít đồ vật sống qua ngày, kế tiếp còn nghĩ biện pháp khác gặp Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, biết rõ sự việc nguyên nhân, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, con cũng đừng quá lo lắng" Ôn Minh nhìn thấy tâm tình Ôn Thiếu Hoa không tốt, tuy nhiên chính mình cũng không tốt, nhưng vẫn lại là nghĩ muốn an ủi hắn một phen.

Nhưng mà muốn gặp Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, nói dễ hơn làm.

"Ba, ba yên tâm, con biết nên làm như thế nào. Sau này con nhất định đem chiếc đồng hồ này trở về".

"Con có phân tâm này là tốt. Đi đi, cầm chiếc đồng này".

"Vâng".

Ôn Thiếu Hoa gật đầu, đứng một lát, lúc này mới xoay người đi tới ngưỡng cửa.

Tạ Minh San biết hắn muốn đi ra đến đây, khẩn trương trốn, trở lại phòng mình, đóng cửa, hít một hơi, để giữ mình bình tĩnh, không ngừng nghĩ biện pháp, xem thế nào mới có thể đem đồng hồ trong tay Ôn Thiếu Hoa lấy đi.

Không chỉ có đồng hồ kia, còn có hợp đồng mua bán nhà cửa, bây giờ Ôn gia đã không lớn bằng lúc trước, cô ở lại khẳng định không có gì hay, chẳng qua một không làm, hai không dứt, đem nhà cửa cũng bán.

Đúng, xử lý thế ấy.

Lúc này, dưới lầu truyền đến náo động.

Bởi vì có náo động, cho nên Tạ Minh san có thể có lí do thích đáng ra khỏi phòng.

Ôn Minh lúc này cũng đang đi ra, hai người gặp mặt.

"Ba -----" Tạ Minh San chào hỏi trước, nhưng mà Ôn Minh không để ý tới cô, trực tiếp đi xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, tới mấy cái cảnh sát, Tiểu Như đang ở cùng cảnh sát oan ức kể khổ: "Cảnh sát tiên sinh, cháu thật sự không có trộm dây chuyền, nhưng mà mọi người vẫn cứ nói cháu trộm, còn hạn chế tự do của cháu, không cho cháu ra cửa. Cháu bị giam thật lâu, hôm nay rất không dễ dàng tìm đến cơ hội báo cảnh sát, cháu van các chú, giúp cháu với".

"Từng công dân đều được luật pháp bảo vệ, bất luận người nào cũng không xâm phạm tự do thân thể người khác, cho dù cháu có hay không trộm dây chuyền, người khác cũng không có quyền hạn làm như vậy với cháu".

Cảnh sát nói, cho Tiểu Như một an ủi rất lớn, tiếp tục oan ức nói: "Phu nhân nhà cháu trước mất sợi dây chuyền, bà ấy vẫn cứ nói cháu trộm, muốn cháu bồi thường, nếu không nhốt cháu cả đời, nhưng mà cháu thật sự không có trộm dây chuyền".

"Chuyện này chúng ta sẽ tra rõ ràng, nhưng cần cháu toàn lực phối hợp".

"Cháu nhất định toàn lực phối hợp".

Ôn Thiếu Hoa đi tới phòng khách, nhìn thấy có mấy cảnh sát ở đây, vì thế dò hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?".

"Thiếu gia, em báo cảnh sát" Tiểu Như trực tiếp trả lời, cả người gầy gò và tang thương rất nhiều.

"Em -----" Ôn Thiếu Hoa nghĩ muốn nổi giận, nhưng mà cảnh sát ở đây, hắn khó mà nói cái gì.

Chuyện này một ầm ĩ đến cục cảnh sát, chỉ sợ thu dọn không tốt, huống chi bây giờ Ôn gia bọn hắn loạn trong giặc ngoài, không thể lại tiếp nhận bất luận đả kích gì nữa.

Lúc này Ôn Minh cũng đi tới phòng khách, đã nghe được Tiểu Như báo cảnh sát, không có biện pháp, cảnh sát đều đã đến đây, kiên trì nói: "Cảnh sát tiên sinh, sự việc kỳ thật cũng không phải tệ như vậy, trong đó chỉ sợ có chút hiểu lầm".

"Mặc kệ sự việc là thế nào, các người xâm phạm đến tự do thân thể người khác, là trái pháp luật, xin theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến để ghi chép, chờ chúng tôi đem sự việc tra rõ rồi nói sau".

"Được, một mình tôi với các người đi đến cục cảnh sát" Ôn Minh nghĩ nghĩ, sau cùng thở dài một hơi, đáp ứng.

"Ba -----" Ôn Thiếu Hoa có chút sốt ruột, nghĩ muốn cùng đi theo, nhưng mà còn chưa nói, đã bị Ôn Minh ngắt lời: "Không sao, chỉ là đi ghi chép mà thôi, con đi làm tốt chuyện ba vừa nói đi, đi thôi".

"Nhưng -----".

"Ba không phạm tội lớn gì, đi cục cảnh sát không có việc gì, con yên tâm đi".

Ôn Minh vỗ vỗ vai Ôn Thiếu Hoa, sau đó theo cảnh sát rời đi.

Tiểu Như đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhìn thấy cảnh sát đi, cô cũng cùng đi theo. Cô tình nguyện đi cục cảnh sát, cũng không nguyện ý ở Ôn gia nữa.

Tạ Minh San nhìn Tiểu Như cùng cảnh sát rời khỏi, trong lòng gấp đến độ xoay quanh, rất muốn cùng đi theo, ngăn chặn miệng cô lại, không cho cô nói lung tung.

Nhưng mà nếu cô đi đến cục cảnh sát, không thể lấy cái đồng hồ rồi, tới cùng nên chọn cái nào đây?

Ngay tại Tạ Minh San lại vẫn còn do dự, cảnh sát đã sớm đi xa, nhìn thấy tình huống như vậy, cô cũng chỉ lựa chọn đồng hồ kia, vì thế ôn nhu nói: "Thiếu Hoa, ba vừa nói giao việc cho anh làm, là chuyện gì nha, cần em giúp không?".

"Không có gì, tôi có việc ra ngoài một chuyến" Ôn Thiếu Hoa không nói cho cô là chuyện gì, trực tiếp đi ra cửa.

Nhưng mà vừa mới đi tới một bước, đã bị người kéo lại.

Tạ Minh San không cho hắn đi, kéo hắn lại, điềm đạm đáng yêu cầu xin nói: "Để em cùng đi với anh, mấy ngày nay anh đối với em rất lạnh lùng, trong lòng em rất khổ sở, thật hoài niệm dáng vẻ trước kia chúng ta luôn luôn đều ở cùng nhau. Thiếu Hoa, em biết mình làm sai rất nhiều chuyện, cầu anh cho em một lần cơ hội, có được hay không?".

Ôn Thiếu Hoa nghe khổ sở cầu xin nói, mềm lòng, vì thế dùng giọng nói bất ôn bất hỏa nói: "Được rồi".

"Thiếu Hoa, cám ơn anh" Tạ Minh San cười đến cực kỳ vui vẻ, kéo tay hắn, cùng hắn đi ra cửa.

Cô nhất định phải nhanh tay trộm đồng hồ, đợi lát nữa không làm được trực tiếp chuyển khoản, tiền này cô có khả năng một phân đều không dùng được.

Sau khi bán chiếc đồng hồ, kế tiếp cô muốn tìm hợp đồng mua bán nhà.

Dọc theo đường đi Tạ Minh San chú ý túi tiền Ôn Thiếu Hoa, không ngừng nghĩ biện pháp, xem như thế nào mới có thể lấy đồng hồ. Nhưng mà nghĩ nửa ngày, vẫn nghĩ không ra biện pháp tốt.

Ôn Thiếu Hoa dọc theo đường đi cũng chưa nói gì, trầm mặc, trong lòng cực kỳ buồn phiền, dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường trực tiếp xuống xe, cũng không gọi người trên xe xuống.

Tạ Minh San có thể cảm giác rõ ràng sự lạnh lùng của hắn, nhưng lại không thèm để ý, chính mình cởi giây nịt an toàn ra, sau đó xuống xe bắt kịp bước chân của hắn, vừa đi vừa hỏi: "Thiếu Hoa, chúng ta muốn đi đâu a?".

"Phía trước không xa có tiệm đồng hồ, đi vào trong đó".

"Đi vào trong đó làm gì?".

"Cô cùng đi theo là tốt rồi, đừng hỏi quá nhiều".

"A.....".

Ôn Thiếu Hoa cái gì cũng không muốn nói, vẫn đi về phía trước.

Tạ Minh San cũng không hỏi nhiều, đi theo hắn, trong lòng là càng ngày càng sốt ruột, bởi vì cô còn chưa nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì.

Bỗng nhiên lúc này, lại có thể để cô nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng và Đinh Tiểu Nhiên ngồi quán trà sữa vị trí bên ngoài cách đó không xa, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp, vì thế giữ chặt Ôn Thiếu Hoa, kinh ngạc nói: ""Thiếu Hoa, anh xem, phía trước kia không phải chị họ sao?".

Ôn Thiếu Hoa vừa nghe đến tên Tạ Thiên Ngưng, lập tức dừng bước lại, nhìn theo hướng tay Tạ Minh San chỉ, thật đúng là nhìn thấy Tạ Thiên Ngưng ngồi ở nơi đó, trong lòng có chút kích động, có phần nghĩ tới cùng cô trò chuyện, nhưng mà Tạ Minh San ở bên cạnh, để cho hắn có chút băn khoăn, đành phải đứng tại chỗ nhìn cô.

Tạ Minh San nhìn thấy hắn bất động, vì thế lừa gạt nói: "Thiếu Hoa, chúng ta cùng nhau đi qua đi, em cũng muốn đi qua xin lỗi chị họ".

"Cô -----".

"Em biết chính mình nên xin lỗi chị họ, cùng chị ấy nói tiếng xin lỗi là cần phải. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi qua".

"Được".

Ôn Thiếu Hoa cầu cũng không được, có thể cùng Tạ Thiên Ngưng nói chuyện, dưới lại có bậc thềm, hắn tự nhiên vui lòng làm như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK