Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tạ Thiên Ngưng nhanh chóng vọt đi, quay đầu lại thấy Dư Tử Cường không có đuổi theo, liền bước chậm lại, thở dài nói: "Đàn ông bây giờ quá tệ, dám ở trên đường dụ dỗ phụ nữ, nhàm chán, mặt hắn ta đúng là còn dày hơn đĩa nữa, đúng là tệ hại."

"Thiên Ngưng, đây là chuyện rất bình thường, không có gì phải ngạc nhiên, thứ người như hắn ở đâu mà chẳng có! Bây giờ còn có một ít tên đều chỉ muốn dựa dẫm vào phụ nữ để sống, cậu đừng nhìn qua vẻ ngoài ăn mặc chỉnh tề tay cầm danh thiếp của bọn đàn ông, thực chất chỉ là thùng rỗng kêu to. Mục đích chính là đi câu dẫn những người phụ nữ có tiền, để dùng tiền của bọn họ. Bây giờ nhìn vào trang phục của cậu, là biết không phải nhân vật đơn giản, đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho đám đàn ông dựa dẫm, cho nên nếu gặp phải những tênnhư vậy, ngàn vạn lần không được để ý, bất kể bọn họ nói lời ngon tiếng ngọt gì, cũng không được tin, nếu cậu tin, vậy thì coi như xong." Đinh Tiểu Nhiên càng nói càng ghét tên nhóc vừa mới gặp kia.

Dáng người không tệ, lại đi dựa vào phụ nữ để kiếm cơm, quả là sự sỉ nhục cho đám đàn ông.

"Cũng đúng, khó trách hắn cứ bám lấy mình, té ra là có mục đích, đáng tiếc hắn đã chọn sai đối tượng, bên cạnh mình đã có một anh chàng quá ưu tú rồi! Tiểu Nhiên, ở đây còn chỗ, ngồi xuống nghỉ ngơi chút, mình muốn gọi điện thoại cho chú, mới vừa rồi chú có gọi điện thoại tìm mình, nhưng mình chưa kịp nghe máy đã cúp." Tạ Thiên Ngưng còn chưa ngồi xuống, đã lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Chánh Phong.

Chú tìm cô nhất định là có chuyện, hoặc cũng có thể liên quan đến Tạ Minh San, dù sao cứ hỏi thăm một chút cũng tốt.

Tạ Chánh Phong vừa đi vào bệnh viện, đứng ở bên ngoài phòng bệnh Tạ Minh San, thấy số Tạ Thiên Ngưng điện thoại gọi tới, lập tức nhắc Ninh Nghiên, "Là Thiên Ngưng gọi đến, bà đừng lên tiếng."

“Ừ.” Ninh Nghiên gật đầu một cái không lên tiếng, thấy Tạ Chánh Phong gọi điện thoại.

Tạ Thiên Ngưng mang tâm sự nặng nề, khi thấy điện thoại đã nối liền mở miệng nói, “Chú, thật xin lỗi, mới nãy con bận chút việc không thể nghe điện thoại, chú tìm con có chuyện gì không?”

Tạ Chánh Phong cười ngượng, liền nói dối, “Không có, không có chuyện gì cả, chỉ là muốn nói cho con biết việc kinh doanh của chú rất tốt, kiếm được rất tiền , muốn để con cùng chung vui với chú, chứ không có gì đâu.”

“À, chúc mừng chú nha, rốt cuộc ước mơ đã thành sự thật rồi.”

“Thiên Ngưng, chú có chút việc cần làm, rãnh rỗi sẽ gọi cho con nha. Hai ngày nữa chú nhất định sẽ đến dự hôn lễ của con, yên tâm đi.” Chính là muốn ngăn cản Minh San làm loạn.

“Chú___” Tạ Thiên Ngưng do dự một lúc, còn quyết định chủ động mở miệng nói, “Chú, chuyện của Minh San thật sự xin lỗi.”

“Đứa cháu ngốc này, đây không phải lỗi của cháu, không cần phải xin lỗi. Được rồi, có khách đến, chú cúp máy đây, cứ vậy đi nha.”

“Tích tích tích___”

“Chú, chú___”

Tạ Thiên Ngưng còn đang muốn nói thêm, nhưng đối phương đã cúp điện thoại, nên không thể nói được. Không biết vì sao, cô cảm thấy chú có hơi là lạ, như đang trốn tránh cái gì đó?

Chẳng lẽ là vì lo lắng chuyện Minh San, nên mới tức giận sao?

Đinh Tiểu Nhiên phát hiện cô đang cau mày, vì thế liền chọc cười cô, "Ai ôi, chuẩn bị làm vợ của người ta rồi, mà còn cau mày nữa làm gì, như vậy không may mắn đâu, cười nhiều một chút, vui vẻ lên, như vậy mới có thêm nhiều hạnh phúc."

"Tiểu Nhiên, hôm nay mình thấy chú hơi là lạ, mình nghĩ có phải chú đang tức giận về chuyện Minh San không? Dù nói thế nào thì Minh San cũng là con gái của chú, thấy con gái mình bị thương thì có người làm cha nào không tức giận? Dù sao cũng cha con ruột, không thể nào chối bỏ quan hệ huyết thống được."

Nếu chú không tức giận, thì sao cách nói chuyện lại là lạ thế? Chẳng lẽ là do cô đa nghi quá sao?

“Mình thấy không phải chú cậu tức giận đâu, nhiều nhất chỉ là thấy bất đắc dĩ, cậu với Phong Khải Trạch đã làm nhiều chuyện cho ông như thế, ông không có lý do gì để tức cả, nhưng Tạ Minh San lại làm nhiều chuyện có lỗi với cậu như vậy, ông vì bị kẹp ở giữa nên thấy rất khó xử. Làm một người bị vây kín không biết phải làm gì, nên sẽ luôn cảm thấy tự trách chính mình, vì vậy cậu tốt nhất đừng nên dính vào, hãy cho đối phương một ít thời gian tự do đi, để có thể từ từ giải quyết vấn đề, cần nhất là không được đến hỏi, chờ đối phương tự mở miệng, như vậy mới tốt."

"Làm như vậy thật sự sẽ tốt hơn sao? Mình đã vô tình làm cho chú phải khó xử, chỉ vì ——"

Chỉ là vì rất nhiều việc cô không thể quyết định được, so ra Tạ Minh san bị đâm thủng bàn tay cũng là đã tốt rồi, cô dù có ra cản cũng không thể, do khỉ con đã quyết muốn dạy cho cô ta một bài học.

"Thiên Ngưng, nghe lời mình sẽ không sai đâu. Cậu lại suy nghĩ bậy bạ gì đó có đúng không, Tạ Thiên Ngưng à, hôm nay cậu ra ngoài với mình để dạo phố , hay là suy nghĩ vẩn vơ đó hả? Cậu cứ như vậy, mình tức giận lắm đó?" Đinh Tiểu Nhiên chống nạnh hai tay chất vấn, rất giống người đàn bà chanh chua.

"Ha ha, đương nhiên là đi dạo phố với cậu mà."

"Đã nói đi cùng mình dạo phố, thì ngoan ngoãn cùng mình đi dạo nào, mau đi, giúp mình đi mua nồi cơm điện, bằng không tối nay nhà mình không có cơm ăn, thì mình sẽ chạy sang nhà cậu ăn đó."

". . . . . ."

Tạ Thiên Ngưng cười gượng, nhún nhún vai bình thản, không muốn mình lại phiền não vì chuyện khác, liền vui vẻ cùng Đinh Tiểu Nhiên đi dạo phố.

Quên đi, hãy để đối phương có chút tự do, mới là cách giải quyết tốt nhất.

Sau khi Tạ Chánh Phong cúp điện thoại, Ninh Nghiên lập tức tò mò hỏi: "Ông, vì sao ông lại gạt Tạ Thiên Ngưng, không phải nói muốn đi cầu xin cô sao?"

Ngày hôm qua còn nói cách duy nhất chính là cầu xin Tạ Thiên Ngưng, nhưng giờ nói dối, làm bà cũng thấy hồ đồ rồi.

"Hôm qua tôi đã nghĩ kĩ, cách này vẫn không ổn. Phong Khải Trạch ghét Minh San như thế, cho dù Thiên Ngưng ra mặt, chỉ sợ nó cũng sẽ không chịu giúp các người, còn có thể dùng biện pháp độc ác hơn để đối phó các người. Lỡ như tôi vừa đi tìm Thiên Ngưng nói chuyện này, Phong Khải Trạch ra lệnh cho bệnh viện, không chữa trị cho Minh San, vậy chẳng phải là tồi tệ hơn sao? Cho nên cả đêm qua tôi đã nghĩ kỹ, cuối cùng vẫn không nên nói chuyện này ra, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hiện tại không thể để Minh San xảy ra chuyện gì nữa thì tốt hơn." Tạ Chánh Phong vừa cảm thấy phiền muộn, lại thấy rất khó xử.

"Nếu không nói, thì phải làm gì bây giờ, còn Minh San thì sao?" Ninh Nghiên cực kỳ xót xa, mắt đỏ hoe, đau lòng nhìn đứa con gái ngủ say ở trên giường.

"Ninh Nghiên, trong khoảng thời gian này tôi có kiếm được chút ít tiền, bà cầm lấy lo tiền thuốc men cho Minh San đi. Nếu còn chưa đủ, tôi sẽ đi nghĩ cách. Nhưng bà phải nhớ kỹ, không được để lộ ra, càng không được đến vườn hoa tìm tôi, có chuyện gì cứ nhắn tin đến là được rồi, gửi xong liền xóa sạch, tôi xem xong cũng sẽ lập tức xóa, rồi tìm cơ hội đưa tiền đến cho bà." Tạ Chánh Phong móc trong túi ra một phong thư, bên bên trong là một sấp tiền thật dày, đưa cho Ninh Nghiên, làm mọi việc đều rất cẩn thận.

"Này —— vạn nhất Phong Khải Trạch biết chuyện, chẳng phải ông chỉ còn hai bàn tay trắng?"

"Giờ không thể quay đầu lại được rồi, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, trước mắt hãy chữa lành bệnh cho Minh San đi. Qua hai ngày nữa chính là hôn lễ của Thiên Ngưng, bà cần phải giám sát Minh San thật kỹ, đừng để nó ra ngoài gây sự, có biết không?"

"Được, tôi sẽ cố gắng giám sát chặt chẽ nó." Ninh Nghiên thật sự rất xúc động, hai tay nắm chặt lấy phong thư, mà thấy trong lòng rất ấm, không kiềm nén được liền nói lời xin lỗi và cảm ơn, "Chánh Phong, thực xin lỗi, và cũng rất cám ơn ông."

Nói tới nói lui, vẫn là người chồng bên cạnh hơn nửa đời người của bà là đáng tin cậy nhất, cái gọi là quý bà gì đó đều chỉ là hư ảo. Nếu sống không có tình cảm, mà chỉ lo tiền bạc thì còn gì là ý nghĩa.

Con người phải nếm qua mùi vị đau khổ mới biết được cái gì đáng quý.

Tạ Chánh Phong có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cứ tỏ ra bình thản, "Không cần nói cám ơn làm gì, dù sao, Minh San cũng là con gái của tôi, tôi làm sao có thể bỏ mặc nó. Hi vọng sau khi nó lành bệnh, bà hãy cố gắng khuyên dạy nó cho tốt, đừng có đi cướp đồ của người khác, muốn tìm thấy hạnh phúc hạnh phúc thì phải dùng phương thức chính đáng."

"Ông yên tâm, tôi đã biết sai rồi, nhất định sẽ bắt Minh San sửa chữa, dù bằng bất cứ giá nào, tôi nhất định phải bắt nó sửa đổi."

"Hi vọng bà thật sự có thể làm được. Tôi không thể ở trong này quá lâu, tránh tin tức truyền đi ra ngoài, bà hãy cố gắng chăm sóc cho Minh San, tôi đi trước."

Tạ Chánh Phong nhìn người nằm trên giường bệnh một cái, lưu luyến không muốn rời đi.

Ninh Nghiên đưa ông ra cửa, xem ông rời đi, bóng lưng hoàn toàn biến mất mới thu hồi tầm mắt, đi trở vào phòng bệnh, nhưng vào lúc này, thấy người nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại, gương mặt hoảng hốt ngồi dậy, đanh thép nói, "Mẹ, mới nãy con ghe được giọng của ba, có phải ba đến đây có đúng không hả ?"

"Minh San, con tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào, trong người có chỗ nào không khỏe không?" Ninh Nghiên cuống quít đi lại, quan tâm hỏi cô.

Nhưng mà Tạ Minh San lại trả lời một nẻo: "Mẹ, vừa rồi Phong Khải Trạch cầu hôn với con , ngày mai con sẽ cùng anh ấy kết hôn , mẹ, con muốn gả cho Phong Khải Trạch, con sắp trở thành vợ của đại thiếu gia Phong Gia rồi, ha ha."

"Minh San ——" nghe xong những lời này, Ninh Nghiên đau lòng ôm con khóc, cảm giác như sắp sụp đổ.

"Mẹ, có phải mẹ đang vui mừng cho con không? Con gái mẹ sẽ được gả cho Phong Khải Trạch, nên mẹ mới vui như vậy, có đúng không?"

"Đúng, mẹ rất vui, Minh San, con mệt rồi, hãy ngủ thêm đi, được không?"

"Con không mệt, con đang đợi Khải Trạch tới đón con, anh ấy nói sẽ mang con đi chụp hình cưới vào hôm nay, áo cưới của con là nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp thiết kế, rất là đẹp ."

"Minh San ——"

Ninh Nghiên khóc càng thêm thương tâm, đột nhiên cảm thấy có rất nhiều tiền cũng không bằng có một đứa con gái ngoan hiền. Đều là do lỗi của bà, chỉ vì từ nhỏ bà đã dạy cho con gái những tử tưởng không đúng đắn, nên mới biến thành như ngày hôm nay.

"Mẹ, sao mẹ không mừng mà lại khóc chứ?"

"Đúng, mẹ vì quá vui nên mới khóc thôi. Minh San, con gái ngoan của mẹ, giờ mẹ chỉ mong, con có thể được hạnh phúc, thực hạnh phúc."

"Con rất vui, con đang chờ Khải Trạch tới đón con đây, ha ha!"

Tạ Minh San cười ngây ngốc, nhìn cửa phòng đóng chặt, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

Ninh Nghiên biết cô đang đợi cái gì, nhưng lại không đồng ý nói cho cô biết sự thật, sợ cô bị đả kích lớn hơn nữa, tinh thần càng thêm suy sụp.

Con gái đã biến thành như vậy, nếu lại để nó bị chịu đả kích, chỉ sợ nó sẽ điên mất, thực sự bị điên mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK