"Ông Đường, chẳng lẽ là Đường Phi sao?"
"Đúng vậy."
"Giờ phút này, Đường Phi tới tìm tôi để làm gì?"
"Hắn ta đến còn có thể có chuyện gì, khẳng định là Phong Gia Vinh phái tới điều tra chuyện bắt cóc có phải thật không , nhằm đẩy tội danh lừa gạt cho mẹ. Thím Chu,cho Đường Phi vào, để hắn xem sự tình là thực hay giả. Ngược lại, mẹ cũng muốn xem Phong Gia Vinh lần này sẽ chọn tiền hay là con cái đây?" Từ khi Đới Phương Dung gọi điện thoại cho Phong Gia Vinh, vẫn luôn tức giận cho đến bây giờ, vốn cơn giận đã giảm bớt đi một chút, nhưng khi nghe Đường Phi đến càng khiến bà giận dữ hơn.
"Mẹ, mẹ vẫn còn tức giận à?" Tâm trạng không vui của Tạ Thiên Ngưng cũng đã chạy đi đâu rồi, không còn sức để tức giận, chỉ muốn Phong Khai Trạch có thể bình an trở về.
"Mẹ đương nhiên phải giận rồi, sao có thể không giận chứ? Khải Trạch là con trai ruột của hắn, nghe chuyện con trai mình bị bắt cóc, ông ta cư nhiên không lo lắng, mà lại lo có người lừa tiền của ông, mà tiền của ông ta dù xài đếnmấy đời cũng xài không hết.
Bà thật không hiểu ông ta cần nhiều tiền như vậy để làm gì, chẳng lẽ muốn mang tiền tiến vào trong quan tài, đến Địa phủ để dùng sao?"
"Mẹ, thôi đi, ba làm người thế nào chúng ta đều rất rõ, làm gì phải tức giận chứ?"
"Coi như quên đi, cần gì lãng phí thời gian đi giận loại người đó, trước mắt hãy tìm cách cứu Khải Trạch đi." Đới Phương Dung nỗ lực giảm bớt lòng hờn dỗi, để bản thân bình tĩnh lại một chút, không muốn nghĩ đến Phong Gia Vinh yêu tiền như mạng.
Có lẽ những người này thật sự đã xem tiền quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lúc này, Đường Phi được thím Chu dẫn đi vào trong đại sảnh, thái độ cung kính, nói chuyện lễ phép, "Bà chủ, cô chủ ——"
"Đường Phi, là Phong Gia Vinh gọi cậu đến à?" Đới Phương Dung ngắt lời Đường Phi, tức giận hỏi, thật sự đã đem cơn giận Phong Gia Vinh đẩy lên trên người Đường Phi.
Ở trong mắt bà, Đường Phi cùng Phong Gia Vinh không hề khác nhau.
Đường Phi căn bản không thèm để ý đến điểm ấy, trong lòng đang nghĩ đến chuyện khác, cho nên luôn luôn bảo trì thái độ cung kính, "Bà chủ, thật ra ông Phong sai tôi tới, ông ấy muốn tôi tới ——"
"Ông ta kêu cậu đến để điều tra chuyện Khải Trạch có phải bị bắt cóc thật không, có đúng không?"
"Đúng vậy. Bà chủ, cậu chủ thật sự bị bắt cóc sao?"
"Chuyện này còn có thể giả sao?"
"Này ——"
Đối với lửa giận bừng bừng của Đới Phương Dung, Đường Phi chọn cách không thèm để ý, ngược lại hỏi Tạ Thiên Ngưng, "Cô chủ, cô định cứu cậu chủ bằng cách nào?"
Tạ Thiên Ngưng phiền não thở dài, bất đắc dĩ nói: "Còn có cách nào, tất cả đều chỉ có thể dựa theo lời tên cướp nói, chuẩn bị tiền xong thì đi cứu người. Tôi không cần mười triệu này , tôi chỉ cần chồng tôi bình an trở về, như vậy đã thấy mỹ mãn rồi."
"Vậy mười triệu kia cô đã chuẩn bị xong rồi sao?"
"Trong một lúc Ngân hàng không thể chi ra tiền mặt nhiều như thế, cần phải có thời gian chuẩn bị, cho nên tôi vẫn đang chờ, chỉ hy vọng trong khoảng thời gian này khỉ con không chịu đau khổ gì nữa."
"Cô chủ, các người định thương lượng với bọn cướp như thế nào?"
"Chuyện này chỉ sợ không phải do tôi có thể làm chủ, bọn cướp nói thế nào chính là thế đó, ta có thể có cách gì đây? Tôi lo lắng nhất chính là sợ bọn cướp giết con tin, tôi có thể không cần mười triệu, chỉ cầu khỉ con được bình an."
"Cô thật sự vì thiếu gia, cả mười triệu cũng không cần sao?" Đường Phi đột nhiên muốn thay đổi chủ ý, muốn tìm phương thức đơn giản để lấy khoản tiền này.
Nhưng sự tình đã đến mức này, chỉ sợ hắn chỉ có thể đi về phía trước, dù sao đã liên lụy đến Ôn Thiếu Hoa.
Tạ Thiên Ngưng không để ý đến vẻ mặt bất thường của Đường Phi, hắn hỏi cái gì cô đáp cái đó, "Đừng nói mười triệu, kêu giao ra hết toàn bộ tài sản tôi cũng bằng lòng."
"Cô chủ, chi bằng đi báo cảnh sát đi."
"Không thể báo cảnh sát, bọn cướp nói không được báo cảnh sát, nếu báo cho cảnh sát, bọn cướp hoảng sợ, lập tức giết con tin thì làm sao bây giờ? Cho nên không thể báo cảnh sát, ngàn vạn lần không thể báo cảnh sát."
"Không báo cảnh sát, vậy làm sao bây giờ?" Đường Phi cố ý hỏi thế, mục đích chính là xemTạ Thiên Ngưng không báo cảnh sát, bất quá đáp án này hắn rất vừa lòng, cô ta không có báo cảnh sát.
Không thể ngờ cô gái này vì một người đàn ông cái gì cũng không cần, quả nhiên tình yêu quá sâu đậm, nếu bọn họ là một đôi vợ chồng bình thường, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Chỉ tiếc bọn họ không phải.
"Tôi là tình nguyện dùng mười triệu để đổi lấy khỉ con, chỉ cần đối phương thành tâm thả người ra, tôi sẽ không gây khó dễ cho bọn họ."
"Thật vậy chăng?"
"Thật."
Đới Phương Dung cảm thấy Đường Phi hỏi quá nhiều, liền cắt ngang lời hắn, "Đường Phi, cậu hỏi nhiều thế để làm gì, chẳng lẽ muốn giúp chúng tôi cứu người ra sao?"
Đường Phi ngượng ngùng cười cười, xấu hổ trả lời, "Bà chủ, bà đang đùa sao, tôi sao có bản lãnh này, bọn cướp muốn mười triệu, căn bản tôi không có số tiền này."
"Cậu không có, Phong Gia Vinh có. Cậu là con chó trung thành luôn bên cạnh Phong Gia Vinh, tuyệt đối sẽ không khom lưng đến giúp chúng ta. Cậu đi đi, không cần đến làm phiền chúng ta, đi."
"Bà chủ, từ nhỏ tôi và cậu chủ đã cùng nhau lớn lên, cũng từng là bằng hữu tốt. Hiện giờ cậu ta đã xảy ra chuyện, đương nhiên tôi cũng muốn giúp chút việc, việc này không quan hệ gì với ông Phong." Hắn phải ở bên cạnh hai nữ nhân này, như vậy mới có thể biết rõ được mọi hành động của bọn họ, sau này có thể tùy cơ ứng biến.
Sự tình đã đến thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không thể khinh thường.
"Bạn bè tốt, những lời cậu nói ra không thấy ngượng sao, đừng quên lúc trước cậu đã hãm hại Khải Trạch với Thiên Ngưng như thế nào. Dù cậu đã quên, nhưng tôi lại không quên, nhìn thấy cậu, tôi liền nhớ đến cái tên Phong Gia Vinh đáng chết kia, cơn giận trong lòng tôi liền bộc phát, cậu cút đi cho tôi, cút." Đới Phương Dung không muốn để Đường Phi lưu lại, phẫn nộ đòi đuổi người, cơn giận còn lớn hơn cả vừa rồi .
Tạ Thiên Ngưng lôi kéo cánh tay của bà, không muốn bà kích động, "Mẹ, đừng như vậy."
"Thiên Ngưng, con đừng cản mẹ, mẹ giờ chỉ cần nghĩ đến Phong Gia Vinh, mẹ liền tức giận đến mức muốn nổ tung, mẹ không muốn gặp hay nghe người có liên quan của ông ta nói, con có hiểu không?"
"Con hiểu, mẹ vì quá lo lắng cho khỉ con, nên mới giận ba đã không để ý đến chuyện sống chết của khỉ con."
"Con còn gọi ông ta là ba à, ông ta đã không chịu nhận con làm con dâu, con gọi ông ta là ba để làm gì? Con đừng vọng tưởng sẽ có một ngày nào đó ông ta thừa nhận con, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, hoặc ông ta biến thành một kẻ nghèo hèn với hai bàn tay trắng, đến lúc đó mới chịu nhận con làm con dâu."
"Ông ấy có nhận con hay không con cũng không quan tâm,nhưng ông ấy là ba của khỉ con, quan hệ huyết thống này không thể thay đổi. Thôi đi, hiện tại chúng ta không cần nói đến chuyện này nữa, hãy nghĩ xem nên giải cứu khỉ con bằng cách nào thì tốt hơn." Tạ Thiên Ngưngvô lực khuyên bảo , cảm thấy Đường Phi lưu lại cũng có chút không ổn, vì thế muốn hắn rời đi, "Đường Phi, anh trở về đi, nếu cần giúp đỡ gì khác,tôi sẽ đến tìm anh."
"Cô chủ, tôi nghĩ tôi cần phải lưu lại ——" Đường Phi cố gắng muốn ở lại, nhưng vô dụng, đối phương cực lực yêu cầu hắn rời đi.
"Cảm ơn hảo ý của anh, anh hãy trở về đi."
"Nhưng mà ——"
"Nhưng mà, bất kể thế nào, dù hôm nay Thiên Ngưng có muốn lưu cậu lại, tôi cũng sẽ không thể cho cậu ở lại đâu. Cậu cút ra ngoài cho tôi, cút đi." Đới Phương Dung lại bắt đầu phát giận, chỉ vào cửa miệng, rống to ra lệnh Đường Phi đi ra ngoài.
"Bà chủ, tôi chỉ là muốn tận lực hỗ trợ, tôi biết tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với các người, nhưng tôi cũng chỉ bị ép buộc mà bất đắc dĩ làm vậy, đây là mệnh lệnh của ông Phong, tôi không thể không theo. Hiện giờ cậu chủ đã xảy ra chuyện, tôi chỉ muốn cố gắng hết sức mình thôi."
"Nếu cậu thật sự muốn hỗ trợ, vậy hãy quay về kêu lão già Phong kia chuẩn bị mười triệu, xem ông ta có nguyện ý hay không?" Khẳng khái nói ra.
"Các người không phải đã có mười triệu rồi sao?"
Đường Phi đột nhiên nói ra những lời này, khiến Tạ Thiên Ngưng cảm thấy có chút giật mình, hồ nghi hỏi: "Sao cậu biết chúng tôi có mười triệu?"
"Tôi, tôi chỉ tùy tiện đoán. Hiện tại cô là cổ đông lớn nhất của Phong thị đế quốc, muốn mười triệu hẳn không khó." Đường Phi biết mình lỡ lời, chạy nhanh ra cứu, vì không muốn lộ ra dấu vết gì, cho dù không định rời đi, cũng phải rời đi, "Cô chủ, một khi đã như vậy, tôi đây đi về trước, tôi quay về khuyên nhủ ông Phong, hi vọng ông ấy có thể ra mặt hỗ trợ."
"Được, cảm ơn anh." Tạ Thiên Ngưng không hoài nghi nhiều, đối với Đường Phi tuy rằng không thể nói là tín nhiệm, nhưng vẫn không nghi ngờ gì cả.
"Được, nếu quả có tin tức gì, thỉnh nói với tôi một tiếng." Đường Phi gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Trong lúc đưa lưng về phía mọi người, biểu cảm lập tức thay đổi, trở nên âm trầm quỷ dị, sau khi đi ra khỏi cửa sắt lớn, len lén móc điện thoại ra, gọi điện cho Ôn Thiếu Hoa, điện thoại vừa nối, liền nhỏ giọng ra lệnh, "Lập tức gửi tin cho Tạ Thiên Ngưng, thúc giục bọn họ nhanh chuẩn bị tiền. Chậm nhất ngày mai, nhất định phải lấy được tiền."
Chỉ nói một câu, không đợi đối phương đáp lại, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, rời đi.
Vừa rồi hắn đã lỡ nói sai, không biết Tạ Thiên Ngưng có hoài nghi hắn không?
Mặc kệ có hay không, cũng không thể buông tay, phải mau chóng lấy tiền mới được, bằng không càng kéo dài, sẽ càng bất lợi cho hắn.
Ôn Thiếu Hoa nhận được cú điện thoại này, kỳ thực có chút kềm nén không được, vì thế liền gởi tin nhắn cho Tạ Thiên Ngưng, muốn cô mau chóng đi chuẩn bị tiền, ngày mai lấy tiền đến chuộc người.
Tạ Thiên Ngưng vừa nhận được tin nhắn, sốt ruột mở ra xem, phát hiện họ thúc giục chuyện tiền bạc, không còn cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Dư Tử Cường, để hắn hỗ trợ nhanh chuẩn bị tiền.
Giờ phút này, Dư Tử Cường đang đi điều tra Ôn Thiếu Hoa, sau đó gọi điện thoại,trấn an cô, "Thiên Ngưng, chị đừng sốt ruột, nếu ngày mai còn chưa tra ra được tin gì, em sẽ giao tiền mặt cho chị đi chuộc người. Được rồi, trước mắt,em vừa tra ra được địa chỉ nhà của Ôn Thiếu Hoa, giờ phải đi đến nhà của hắn một chuyến, bái bái."
Vừa cúp điện thoại xong, nhìn thấy Đinh Tiểu Nhiên đang hừng hực vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi: "Này, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra a, sao Phong Khải Trạch lại bị bắt cóc vậy?"
"Thời gian cấp bách, không kịp nói rõ mọi chuyện với chị đâu, vừa đi vừa nói chuyện đi." Dư Tử Cường kéo cánh tay cô, đẩy cô vào trong xe.
"Ai ai ai, cậu không đem nói rõ, tôi tuyệt đối không đi cùng cậu đâu? Quỷ mới biết cậu có đùa không? Tôi phải gác lại công việc của mình để đến gặp cậu đó, cậu có biết hay không?"
"Không tin, chị có thể gọi điện thoại cho Tạ Thiên Ngưng để xác nhận, hiện tại tôi cần phải lái xe, chị có chuyện gì cứ hỏi Thiên Ngưng." Dư Tử Cường nghiêm túc lái xe, dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm Ôn Thiếu Hoa.
"Hỏi thì hỏi, hừ."
Côthật sự không hiểu nổi, mình cần chi phải đi gặp tên ăn chơi này?