Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hân Nghi

Hồng Thi Na khủng hoảng khi biết được sau này mình rất khó có con, thống hận Ôn Thiếu Hoa, cũng hận Phong Khải Trạch thấy chết mà không cứu.

Hai người đàn ông này cô đều hận. Hiện tại không động được vào Phong Khải Trạch, nhưng còn Ôn Thiếu Hoa, cô muốn cho gã đàn ông đã hại cô không thể mang thai nữa phải trả giá đắt.

Sau khi từ bệnh viện trở về, Ôn Thiếu Hoa liền nhốt mình trong phòng. Trong phòng đồ đạc bừa bãi, tràn ngập mùi ẩm mốc, khiến người ta hít thở không thông.

Lâm Thục Phân đi làm về, thân thể mệt mỏi, định đi nấu cơm, thấy Ôn Thiếu Hoa ở trong phòng trầm tư, nên đi vào hỏi thăm: "Thiếu Hoa, con sao ngồi một mình ngẩn ngơ ở trong phòng vậy, có tâm sự gì sao?"

Kể từ khi tập đoàn Ôn thị phá sản, cả nhà bọn họ bắt đầu trải qua cuộc sống gian khổ và mệt mỏi, mỗi ngày đi sớm về trễ chỉ vì kiếm ít tiền sống qua ngày, có lúc bà thật muốn chết cho xong, trốn tránh cuộc sống khổ cực, nhưng bà lại không can đảm đi tìm cái chết, đành buông xuôi theo số phận.

Ôn Thiếu Hoa trầm lặng nằm trên giường, trong miệng phả ra khói thuốc, im lặng thật lâu mới trả lời Lâm Thục Phân: "Mẹ, Hồng Thi Na sảy thai."

"Hồng Thi Na sảy thai liên quan gì đến con?" Lâm Thục Phân buột miệng nói, nhưng vừa mới nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra ở khách sạn, kinh ngạc hỏi: "Thiếu Hoa, đứa bé kia sẽ không phải là của con chứ?"

"Không phải của con thì của ai? Bất kể con cầu khẩn thế nào, Hồng Thi Na vẫn muốn bỏ đứa bé, cho tới bây giờ cô ấy cũng không coi trọng con, thậm chí còn cho rằng mang thai đứa bé của con là một loại sỉ nhục."

"Thiếu Hoa, chúng ta bây giờ không cùng một tầng lớp với Hồng Thi Na, con không nên nghĩ nhiều nữa."

"Cái gì mà không cùng tầng lớp chứ, cứ coi như không cùng tầng lớp, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy là của con, tại sao cô ấy có thể bỏ nó đi chứ, tại sao?" Ôn Thiếu Hoa trở nên rất kích động, ánh mắt tràn ngập tức giận.

Lâm Thục Phân thấy Ôn Thiếu Hoa kích động vội khuyên nhủ, "Thiếu Hoa, con cũng biết hoàn cảnh nhà ta bây giờ cho nên đừng tơ tưởng nhiều, được không?"

"Mẹ, cuộc sống thế này con không chịu nổi, con không muốn sống khổ sở thế này, con phải gầy dựng lại sự nghiệp, con muốn giàu có."

"Bây giờ chúng ta nợ nần chồng chất thì làm sao mà gầy dựng sự nghiệp chứ?"

"Hành sự là do người làm, muốn phú quý phải mạo hiểm, thay vì yên lặng sống qua ngày, không bằng liều mạng."

"Con định làm gì?" Lâm Thục Phân sợ con làm liều, run rẩy khuyên "Thiếu Hoa, bất kể cuộc sống này khổ sở đến cỡ nào, con cũng đừng đi sai đường để hủy diệt cả đời con. Mẹ chỉ có một mình con, mẹ không muốn con gặp chuyện xấu."

"Mẹ, mẹ yên tâm, con tự biết mà. Tối nay con không ăn cơm nhà, con hẹn bạn ra ngoài ăn cơm." Ôn Thiếu Hoa cầm áo khoác lên, không nói thêm câu nào, đi thẳng ra cửa, trông rất kiên quyết.

"Thiếu Hoa, Thiếu Hoa …" Lâm Thục Phân lật đật chạy theo gọi to nhưng Ôn Thiếu Hoa không quay đầu lại.

Bằng trực giác của người mẹ, bà lo lắng con trai sẽ làm chuyện phạm pháp, nếu bị cảnh sát bắt được chẳng phải là xong đời sao?

Bà nên làm cái gì?

Vừa lúc đó ông Ôn về đến nhà, thấy bà hốt hoảng, tức giận hỏi: "Bà đứng đây lo lắng cái gì vậy?"

"Ông, Thiếu Hoa nói đi ra ngoài làm chuyện lớn, tôi lo con sẽ làm chuyện phạm pháp, giờ phải làm sao?"

"Nó có nói đi làm chuyện gì không?" Ông Ôn cũng không hốt hoảng, bình tĩnh hỏi lại, nhưng thực ra là do ông quá mệt mỏi, không có hơi sức đâu mà nghĩ ngợi.

"Không có, chỉ nói là hẹn bạn, không nói gì."

"Chờ nó về rồi khuyên nhủ nó. Giờ hai bàn tay trắng, nó có muốn làm gì cũng không làm được. Bà nhanh đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."

"Ngày ngày đều phải nấu cơm, tay của tôi chai hết rồi, bao giờ mới thoát khỏi cuộc sống như thế này chứ?" Bà Lâm vừa than vãn vừa đi vào bếp nấu cơm, bà cũng thấy đói.

Ông Ôn không để ý tới lời than thở của bà, ngồi xuống ghế, day day trán, hồi tưởng lại cuộc sống trước kia, tràn đầy hối tiếc.

Thật ra thì không chỉ ông hối tiếc, chỉ là không ai nói ra mà thôi, bởi vì nói ra sẽ càng thêm đau lòng, ngàn sai vạn sai, đều bắt đầu từ việc Thiếu Hoa vứt bỏ Thiên Ngưng cưới Tạ Minh San, giờ có thể trách ai được?

Thật ra Ôn Thiếu Hoa không hẹn bạn mà đi lang thang trên đường, đến khi trời tối nhìn thấy một quán rượu liền đi vào, vừa uống rượu vừa quan sát trong quán xem có ai có thể giúp hắn làm đại sự, nhưng đáng tiếc, không có.

Không phải không có, mà là hắn không nhìn ra.

Đường Phi ngồi trong góc của quán rượu, nhìn thấy Ôn Thiếu Hoa, lập tức nhớ đến người này chính là chồng chưa cưới của Tạ Thiên Ngưng, nhà vừa bị phá sản, một ý tưởng chợt lóe lên, vì vậy đi tới bắt chuyện "Cậu Ôn, sao lại một mình tới đây uống rượu giải sầu vậy?"

"Anh là ai?" Ôn Thiếu Hoa nhìn người trước mặt, bộ dáng xem ra cũng có tiền nhưng không phải đại phú quý nên không lưu vào mắt.

"Tôi là Đường Phi."

"Đường Phi của Phong thị đế quốc."

"Xem ra tôi cũng có chút tên tuổi đó, cậu đã từng nghe qua."

"Thì ra là anh Đường, rất vui được gặp anh." Ôn Thiếu Hoa nhận ra Đường Phi, lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra thân thiết.

Đường Phi là người thân cận bên cạnh Phong Gia Vinh, nếu như có anh ta hỗ trợ chắc chắn sự nghiệp sẽ thành công.

"Anh Ôn, chuyện của anh tôi chỉ biết đại khái, nhưng không hiểu sao lúc ấy anh lại không chọn mười tỷ mà lại chọn Tạ Minh San?" Đường Phi nói chuyện lập lờ, gây chú ý cho Ôn Thiếu Hoa.

Nếu như có Ôn Thiếu Hoa gánh tội thay, mười tỷ kia sẽ là của hắn.

"Mười tỷ nào?" Vừa nghe đến con số mười tỷ, Ôn Thiếu Hoa lập tức đỏ mắt, trong lòng hồi hộp. Nếu như có mười tỷ, đại sự chắc chắn sẽ thành công rất dễ dàng.

Chỉ tiếc là đang nằm mơ.

"Thế nào, anh không biết Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ sao? Đây là khoản tiền ba cô ta để lại cho cô ta, vẫn luôn ở trong tài khoản của cô ta."

"Anh nói Tạ Thiên Ngưng có mười tỷ, làm sao có thể?"

"Xem ra anh không biết gì cả, khó trách lại chọn Tạ Minh San, đáng tiếc."

"Anh Đường, anh có thể nói rõ ràng hơn không, tôi không biết gì cả?"

"Được rồi, dù sao cũng không phải là chuyện không thể nói ra, tôi nói cho anh biết. Trước đây ông Phong có bảo tôi đi điều tra Tạ Thiên Ngưng, vô tình tôi tra được trong tài khoản ngân hàng của cô ta có mười tỷ, là tiền ba cô ta để lại cho cô ta. Tôi nghĩ cô ta luôn biết mình có khoản tiền này, vậy mà cô ta không nói cho anh biết sao?"

"Không có, cô ta không nói gì cả."

Cô ta thật ghê gớm, có nhiều tiền vậy mà mười năm nay một chữ cũng không lộ ra, còn nói đối với anh là thật lòng, toàn là nói dối. Nếu cô ta thật lòng, tại sao lại không nói cho anh biết chuyện này.

Khó trách hiện tại cô ta thay đổi như thế, thì ra là có tiền.

Đường Phi nhìn thấu hận ý trong mắt Ôn Thiếu Hoa, tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Anh Ôn, thứ cho tôi nói thẳng, anh hôm nay trở nên nghèo túng thế này đều do Tạ Thiên Ngưng gây ra. Cô ta không chỉ mê hoặc thiếu gia nhà tôi mà còn lừa gạt thiếu gia để nắm quyền Phong thị đế quốc. Cô ta không đơn giản. Tôi đoán, có lẽ cô ta đã biết được thân phận của thiếu gia nhà tôi cho nên mới không lấy anh. Chuyện anh vứt bỏ cô ta chỉ là một màn kịch mà thôi."

Ôn Thiếu Hoa bị Đường Phi khích bác, càng thêm oán giận: "Khó trách cô ta có thể lập tức vứt bỏ mười năm tình cảm với tôi để chạy theo người đàn ông khác, hoá ra là như vậy."

"Phụ nữ vì tiền chuyện gì cũng có thể làm được, tình cảm đối với họ mà nói căn bản không có giá trị gì, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao đến bây giờ tôi không qua lại với phụ nữ."

"Tại sao anh nói cho tôi biết chuyện này?"

"Không tại sao cả, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự thật mà thôi. Hiện nay Tạ Thiên Ngưng là cổ đông lớn nhất của Phong thị đế quốc, nếu như ngày nào đó cô ta đuổi ông Phong đi thì tôi cũng cùng đường, cho nên tôi đang muốn tìm một đường đi ình mà thôi."

"Tìm đường đi, anh có cách gì sao?"

"Anh Ôn, chuyện này không thể tùy tiện nói ra, ngộ nhỡ truyền tới tai Tạ Thiên Ngưng chúng ta sẽ chết thảm. Nếu như anh muốn biết thì có thể gọi điện cho tôi." Đường Phi không nói thẳng, mà đưa danh thiếp của mình cho Ôn Thiếu Hoa, sau đó cùng nhân viên phục vụ tính tiền, "Tính cả phần của anh ta cho tôi."

Ôn Thiếu Hoa liếc nhìn danh thiếp trong tay, biết ý đồ của Đường Phi, không do dự mà đồng ý luôn: "Anh Đường, tôi đồng ý làm cùng anh."

"Anh đừng vội, cứ về suy nghĩ kĩ đi rồi liên lạc với tôi. Chuyện này có chút nguy hiểm, có thể bị ngồi tù đấy, chẳng qua nếu như thành công, mười tỷ kia sẽ là của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ chia đều 5:5."

"Tôi sẽ làm dù phải trả bất cứ giá nào, anh định làm thế nào thì nói thẳng ra đi." Ôn Thiếu Hoa nôn nóng.

"Không nên nóng nảy, muốn làm chuyện lớn phải thật bình tĩnh, nôn nóng sẽ không thành công, chúng ta sẽ liên lạc sau." Đường Phi vỗ vỗ vai Ôn Thiếu Hoa, đi ra khỏi quầy rượu, hơi xoay người lại liếc nhìn Ôn Thiếu Hoa, nhếch môi cười.

Không ngờ Ôn Thiếu Hoa dễ dàng bị mắc câu vậy, có lẽ là cùng đường, hơn nữa trong lòng còn có hận, mới dễ bị lừa như vậy.

Mặc kệ nguyên nhân gì, chỉ cần có được mười tỷ là tốt rồi, khi đó Ôn Thiếu Hoa sẽ phải ngồi tù, vậy thì không cần đem mười tỷ kia chia cho ai cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK