Trên lầu truyền tới nổ lớn, làm hấp dẫn tầm mắt của mọi người, Tạ Thiên Ngưng cũng không ngoại lệ, hai mắt nhìn chằm chằm lên trên lầu, muốn biết tiếng nổ kia từ đâu truyền tới, và tại sao lại có âm thanh này?
Phong Khải Trạch đối với chuyện này dường như quá quen thuộc, biết trên lầu có một gian phòng nhỏ, hình như chính là nơi đó truyền tới nhưng cũng không hứng thú đi quan tâm thanh âm này.
Phong Gia Vinh vì muốn che dấu mọi chuyện, lạnh lùng khiển trách người trên lầu, "Hai người các ngươi làm gì đó, muốn hủy nhà của ta sao?"
". . . . . ."
Hai người đàn ông nghe tiếng trách mắng, lập tức dùng thân thể mình tông vào cửa, nghĩ cách ngăn cản người ở trong gây ra tiếng.
Chỉ tiếc, vô dụng.
Hồng Thiên Phương ở trong căn phòng nhỏ cầm một cây gậy sắt đập vào cửa, muốn đập cửa để đi ra ngoài, cố ý làm ra thanh âm rất lớn, để người bên ngoài chú ý.
Mới vừa rồi ông bị giam giữ trong căn phòng thu hẹp, suy nghĩ kĩ mọi chuyện, cảm thấy nghe lời thỏa hiệp đổi lấy người khiến cả nhà gặp chuyện bi thảm, bởi vì Phong Gia Vinh sẽ không để bọn họ sống, thay vì chờ chết, chẳng bằng liều mạng, thừa dịp Phong Khải Trạch ở đây, vạch trần những hành động độc ác của Phong Gia Vinh đã làm, quậy cho lớn lên, vậy ông mới có cơ hội sống sót. .
Không bao lâu sau cánh cửa liền bị đập vỡ, cuối cùng xuất hiện một cái lỗ thủng to.
Bên ngoài có hai người đàn ông phát hiện tình trạng không ổn, liền mở cửa ra, tính vào trong khống chế Hồng Thiên Phương.
Nên khi cửa vừa mở ra, Hồng Thiên Phương liền dùng gậy trong tay đánh đối phương, sau khi đánh bọn họ ngã xuống, xông xuống lầu dưới chạy.
Thấy tình thế có chút mất khống chế, Phong Gia Vinh nóng nảy, lập tức cho người bắt Hồng Thiên Phương, "Nhanh bắt ông ta giam lại."
Những người còn lại trong đại sảnh, lập tức xông lên, ra sức chế phục Hồng Thiên Phương.
Hồng Thiên Phương cầm chặt gậy trong tay vung loạn, vừa đánh vừa nói: "Phong Gia Vinh, ông muốn giết người diệt khẩu phải không, vậy tôi sẽ quậy tung chuyện này lên, để cho con trai và con dâu ông đều biết ông là loại người thế nào?"
"Ông câm miệng cho tôi, mau nhanh bắt ông ta lại đi." Phong Gia Vinh càng nóng nảy hơn, không ngừng ra lệnh, lúc này trong lòng liền sợ hãi, không muốn Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng biết được chuyện này.
Nếu bọn họ biết chuyện này, chỉ sợ sẽ không nhận ông làm ba nữa.
"Tôi không im miệng đó, dù sao đều là chết, tôi sẽ ôm ông chết chung, ông vì muốn thế lực của mình lớn mạnh, âm thầm sát hại cha của Đới Phương Dung, ông chính là một kẻ giết người, a ——"
Hồng Thiên Phương mới vừa nói xong, liền bị người đánh một quyền vào trên mặt, đau đến mức kêu to, sau đó lại bị người hung hăng đạp ngã trên mặt đất, đè lại ở trên sàn nhà, cây gậy trong tay đã rơi ra , mặc cho ông cố phản kháng cách mấy cũng không được, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói, "Ông lo tôi nói ra chân tướng, liền giết cả nhà tôi, giờ tôi sẽ để con trai và con dâu ông biết rõ chân tướng để xem ông che dấu bằng cách nào đây?"
"Ông câm miệng lại cho tôi, câm miệng, câm miệng ——" Phong Gia Vinh tức giận liền xông lên, chân không ngừng đạp Hồng Thiên Phương, để phát tiết cơn giận trong lòng.
"Tôi không câm miệng đó, tôi phải nói, ông là một kẻ giết người, giết cha của vợ ông, ông đúng là một kẻ không bằng cầm thú."
"Câm miệng, câm miệng."
"Phong Gia Vinh, tôi cho ông biết, ông đẩy tôi vào Địa ngục, tôi cũng sẽ kéo theo ông đi cùng."
"Câm miệng ——"
". . . . . ."
Tạ Thiên Ngưng nhìn tình cảnh trước mắt, dọa sợ đến ngơ ngẩn cả người, trợn to hai mắt nhìn Hồng Thiên Phương bị đánh đập thô bạo, trong đầu không ngừng lặp lại những lời ông ta nói, trong lòng tràn đầy khiếp sợ. Thì ra cha của Đới Phương Dung là bị con rể của mình hại chết, mà con rể kia không phải ai khác, chính là cha chồng cô.
Chuyện sao lại như vậy, nếu cho Đới Phương Dung biết rõ sự thật, có thể nào chịu đựng được?
Phong Khải Trạch đối với chuyện xảy ra trước mặt không có cảm xúc nhiều lắm, một tay ôm lấy Tạ Thiên Ngưng, bảo bọc cho cô, sợ cô không cẩn thận làm mình bị thương, bất quá những lời Hồng Thiên Phương vừa nói anh đều nghe rất rõ ràng, có lẽ bởi vì biết Phong Gia Vinh là hạng người gì nên mới không kinh ngạc.
Phong Gia Vinh có thể ép mẹ đến con đường chết, đối với những người khác chỉ e cũng không tốt hơn?
"A —— Phong Gia Vinh, ông đánh chết tôi cũng bằng không, ông không thể nào thay đổi được sự thật đâu." Hồng Thiên Phương bị đánh cho bể đầu chảy máu, nhưng vẫn liều mạng nói.
"Tôi kêu ông câm miệng, nghe thấy không, câm miệng." Phong Gia Vinh vẫn cứ đạp, đạp cho đến không còn sức lực mới dừng lại, thở hổn hển, sau đó từ từ xoay người lại, vội vã nhìn Phong Khải Trạch và Tạ Thiên Ngưng, trong mắt có bất đắc dĩ cùng sợ hãi, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể lẳng lặng nhìn bọn họ, cái gì cũng không nói.
Nếu là lúc trước, ông tuyệt đối không lo lắng cho mình khi để con trai biết được chuyện này, nhưng giờ ông lại lo lắng, sợ hãi, sốt ruột, bởi vì ông muốn bồi dưỡng lại tình cảm với những người thân của mình, điều ông sợ nhất chính là nếu nó rõ ra những người thân của ông sẽ tới đồn cảnh sát tố giác tội của ông.
"Cha —— cha, cha, chúng ta ——" Tạ Thiên Ngưng sợ đến choáng váng, bởi vì biết chuyện không nên biết, mà cô cũng không muốn biết chuyện này, trong lòng rối như tơ vò, nói chuyện cũng lắp bắp, thậm chí không dám nhìn Phong Gia Vinh.
Có lẽ hôm nay bọn họ không nên tới.
"Đừng sợ, có anh ở đây!" Phong Khải Trạch cảm nhận cô đang lo lắng và sợ, liền ôm cô càng chặc hơn, cẩn thận bảo bọc lấy cô.
Mặc dù có anh bảo vệ, nhưng lòng cô vẫn lo sợ, dù sao đã biết chuyện, trong nhất thời không biết phải giải quyết thế nào.
Phong Gia Vinh biết không thể gạt được, rầu rĩ nhìn Phong Khải Trạch, nặng nề hỏi: "Vì sao con không hỏi cha, hay là trách mắng cha chứ?"
Phong Khải Trạch khinh thường cười, bình thản nói: "Với tôi cũng chả có liên quan gì, nên vì cái gì phải hỏi, phải mắng chứ?"
"Nghe những lời này, cha vừa vui lại vừa buồn. Vui vì con sẽ không đem chuyện này nói ra, nhưng buồn vì con đã không còn xem cha là cha con nữa rồi."
"Vậy trong lòng ông có từng xem tôi là con trai ông không?"
"Nếu như cha không xem con là con trai của cha thì ngay từ đầu khi con chống đối lại cha, cha đã dùng thủ đoạn này để đối phó với con rồi. Đây chính là kết cuộc dành cho kẻ dám chống đối lại cha. Con nhìn lại con xem, không phải bình yên đứng tại đây sao, ngoại trừ việc cha cảnh cáo, hù dọa con ra, thì chưa từng làm chuyện gì cả?"
"Còn với tôi mà nói, nếu trong lòng ông có tôi, thực ra là chỉ muốn tôi làm tượng gỗ cho ông mà thôi. Đó chỉ là cái cớ cho sự tham lam ích kỷ của chính ông nói, ông càng nói nhiều, chỉ càng làm người khác ghê tởm hơn thôi."
"Khỉ con——" Tạ Thiên Ngưng không muốn cha con bọn họ lại cãi nhau, liền gọi Phong Khải Trạch một tiếng, lắc đầu với anh một cái, ý bảo anh không nên nói nữa.
"Chúng ta đi thôi." Phong Khải Trạch biết ý của cô cho nên không định nhiều lời, mang theo cô rời đi.
Nhưng cô không muốn đi vẫn đứng bất động, ánh mắt bối rối nhìn Phong Gia Vinh, nhớ đến thái độ hiền hòa vừa rồi của ông, y như cảm giác người trong một nhà, làm cho cô không thể làm ngơ, muốn tìm hiểu đầu đuôi ngọn nguồn câu chuyện, vì vậy lấy hết dũng khí, hỏi rõ, "Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cha có thể nói cho con biết không?"
"Thiên Ngưng, chẳng lẽ em muốn giúp ông ấy sao?" Anh sợ nhất là cô muốn giúp Phong Gia Vinh.
"Ông trời đã muốn chúng ta gặp phải chuyện này, cho dù không giúp được, cũng phải biết đã xảy ra chuyện gì chứ, dù sao ông ấy là ba của chúng ta mà."
"Em lại đồng tình nữa rồi."
"Đây không phải là đồng tình, làm người ai cũng thế thôi, cho dù anh có cắt đứng quan hệ, thì cũng không thể thay đổi ông ấy là cha anh. Thân làm con, nào có thể thấy cha mình đang gặp nạn mà bỏ mặc làm ngơ không ra tay cứu giúp, anh đâu phải là người như thế chứ?"
"Ông ta có điểm nào giống như gặp nguy hiểm đâu, ông ấy không đẩy người khác rơi vào hiểm cảnh thì mới là lạ."
"Vậy chúng ta làm rõ chuyện này rồi hãy nói." Tạ Thiên Ngưng kiên trì không rời đi, tiếp tục hỏi Phong Gia Vinh, "Cha, lúc trước vì sao cha lại muốn lấy cổ phần của con, có phải liên quan đến chuyện này không?"
Phong Gia Vinh đã sớm bị những lời Tạ Thiên Ngưng nói làm cho cảm động, trái tim băng giá tựa hồ bị một dòng nước ấm chảy qua, làm cho rất thoải mái, không kiềm chế được liền đem toàn bộ chuyện nói ra, "Hồng Thiên Phương đang nắm giữ đĩa CD chứa thông tin mưu hạ cha vợ cha, ông ta dùng CD đến uy hiếp cha giao 60% cổ phần của Phong thị đế quốc, vì muốn làm ông ta an tâm trước, cha cố làm ra vẻ đến bệnh viện gây phiền phức cho các con, sau đó phái thủ hạ xử lý ông ta, để ông ta giao CD ra đây, nhưng cha biết ông ta sẽ không giao tất cả CD ra, cho nên cha chỉ còn cách —— diệt khẩu."
"Nói thế, 2 lần cha đến bệnh viện uy hiếp chúng con, thật ra đều là giả."
"Nếu như không phải giả, cha đã sớm động thủ, không phải sao?"
"Khỉ con, anh nghe chưa, những thứ kia đều là giả, cha vốn không có ý muốn hại chúng ta." Tạ Thiên Ngưng vui mừng đem lời mình nghe nói lại một lần cho Phong Khải Trạch nghe.
Phong Khải Trạch nghe những lời này, mặc dù trong lòng có chút chấn động, nhưng vẫn không muốn tha thứ Phong Gia Vinh, không vui nói: "Tôi không có điếc, nghe được."
"Anh đừng nên cư xử như vậy, khó được ba ba quan tâm thế, chúng ta không nên làm ông buồn, chẳng lẽ anh cứ muốn hai cha con trở thành kẻ địch mãi sao?"
Lời cô rất có lực độ, khiến anh không thể phản bác, chẳng biết làm gì hơn là trầm mặc im lặng.
Phong Gia Vinh thấy Tạ Thiên Ngưng vẫn luôn nói giúp cho ông, tự đáy lòng rất cảm kích cô, nhưng bây giờ không phải lúc để cảm kích, trước hết giải quyết Hồng Thiên Phương, rồi mới xử lý vấn đề này, vì vậy hạ lệnh: "Dẫn Hồng Thi Na và Hồng Thừa Chí đến."
"Phong Gia Vinh, chẳng lẽ ông muốn giết người diệt khẩu ngay trước mặt con trai mình sao?" Hồng Thiên Phương nghe mệnh lệnh này, trong lòng vô cùng lo sợ, lớn tiếng chất vấn ông.
"Con gái ông đã từng làm tổn thương đến con dâu tôi rất nhiều, cho nên cũng đã đến lúc bắt các người trả lại rồi."
"Ông——"
". . . . . ."
Con dâu tôi—— ba chữ này liền khắc sâu vào tâm trí của Tạ Thiên Ngưng, trước mắt rõ ràng là những hình ảnh bạo lực, nhưng cô lại có một loại cảm giác ấm áp, loại cảm giác này, cũng xuất phát từ ba chữ của người kia.
Rốt cuộc cô đã chân chính trở thành con dâu của Phong gia.