Nửa tháng này, Phong Khải Trạch vẫn nằm trên giường nhưng lại không nhàm chán chút nào. Ngày ngày cùng vợ yêu ân ân ái ái, ngọt ngào vui vẻ, phòng bệnh cũng sắp biến thành nhà,, tràn đầy mùi vị ấm áp của hạnh phúc.
Cuộc sống, thật ra cũng chỉ cần như vậy, đơn giản mà hạnh phúc.
"Bác sỹ, chân chồng tôi khôi phục thế nào?” Bác sỹ vừa kiểm tra xong, Tạ Thiên Ngưng đã vội hỏi, lông mày cũng vì lo lắng mà nhíu lại.
"Thiếu phu nhân yên tâm, chân thiếu gia hồi phục rất tốt. Dự tính là hơn một tháng mới có thể tháo bột, giờ thì có lẽ không cần tới lâu như vậy. diendan&lequydon.com Quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu tình hình tốt là có thể tháo bột luôn. Sau đó phải làm vật lý trị liệu nữa. Cứ theo tình trạng hiện giờ thì khả năng phục hồi lại như cũ là rất lớn, không có di chứng gì.”
"Thật tốt quá, cám ơn bác sỹ.”
"Thiếu phu nhân, thật ra người cần chú ý nhiều là cô. Cô đang mang thai, không thể để mệt mỏi quá được, cần chú ý nghỉ ngơi, nếu không không tốt cho em bé.”
"Bác sỹ, tôi biết mà. Mỗi ngày tôi cũng không phải làm gì cả, đều là nghỉ ngơi thôi, căn bản sẽ không quá mệt mỏi. Hiện tại bụng cũng đã lộ rõ ràng rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ to hơn nữa. dien-dan-le-quy-don.com Đến lúc đó có người còn khẩn trương hơn tôi nữa. Bác sỹ cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho mình.” Tạ Thiên Ngưng hai tay đặt trên bụng, trên mặt đều là vẻ hạnh phúc của người làm mẹ.
"Vậy thì tốt, không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.” Bác sỹ chỉ dám nhắc nhở một chút, cũng không nhiều lời, nói xong liền cung kính chào rồi lui ra ngoài.
Bác sỹ vừa đi, Phong Khải Trạch đã vội gọi: “Thiên Ngưng, lại đây.”
"Làm gì?" Cô nghi hoặc nhìn anh, không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn đi tới, đứng bên cạnh giường, hỏi lại lần nữa: “Anh cần en giúp gì sao?”
"Không có việc gì, anh chỉ muốn nhìn bụng em một chút thôi. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô, lại nâng tay lên sờ, cảm nhận bên trong đang chứa đựng một sinh mệnh bé bỏng, [email protected]@[email protected]@don.com mặc dù không thấy gì nhưng vẫn làm anh rất vui vẻ: “Con chúng mình lớn lên rồi này, em xem, bụng em cũng bắt đầu to lên rồi.”
Cô nghe anh nói liền cảm thấy kì quặc, kéo tay anh ra, không vui mà chất vấn: “Đây là anh đang chê bụng em to ra sao?”
"Oan cho anh. Sao anh có thể cười nhạo bụng em to chứ. Nơi này có con của anh, anh vui mừng còn không hết, làm sao lại cười nhạo em chứ? Cô gái ngốc, trong đầu em chứa cái gì vậy chứ, toàn nghĩ lung tung đi đâu.” Anh cưng chiều trách yêu cô, căn bản là chẳng thể giận được cô.
"Trong đầu em đều chứa thứ tốt nha.”
"Thứ gì tốt?"
"Em không nói cho anh.” Cô bướng bỉnh, không nói.
"Ơ hay, còn không nói cho anh biết nữa, giả vờ thần bí sao?"
"Em không nói cho anh biết đâu.”
". . . . . ."
Giua lúc hai người vui vẻ nói chuyện, liền có tiếng gõ cửa.
"Em đi mở cửa." Tạ Thiên Ngưng thu hồi vẻ đùa giỡn, khôi phục lại bộ dạng nghiêm chỉnh, đi mở cửa. diend$anlequyd$on.com Vừa thấy người đừng ngoài, cô hơi giật mình, trong lòng nảy lên ý thức cảnh giác, nghiêm túc hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Người tới là Hồng Thi Na, trong tay cầm một bó hoa, cố ý cười một cách vui sướng, hả hê: “Mọi người đều quen biết nhau cả, tới thăm một chút cũng là việc nên làm. Thế nào, không hoan nghênh tôi tới sao?”
Cô ta chính là cố ý giả bộ hả hê vui sướng mà đến thăm, nếu như quá thân thiết, ngược lại sẽ bị hoài nghi, bộ dạnh hả hê giễu cợt này mới là bình thường nhất.
"Cô muốn làm gì?”
"Phong thiếu phu nhân à, không phải tôi vừa nói sao. Tôi tới thăm một lát thôi. Nói gì đi nữa, tôi và Phong Khải Trạch cũng có chút quen biết, giờ anh ta gãy chân nằm viện, tôi đến thăm cũng là việc nên làm mà, đúng không?”
"Có nên hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, không cần nói nhiều lời hay như vậy để che giấu.”
"Xem ra thành kiến của Phong thiếu phu nhân với tôi còn lớn lắm, không bằng, chúng ta đi vào trong từ từ ngồi nói chuyện với nhau.” di#endanlequ#ydon.com Hồng Thi Na không đợi Tạ Thiên Ngưng đồng ý đã đi vào trong, lại gần giường bệnh, đưa bó hoa ra: “Khải Trạch, em không biết anh thích gì, cho nên tới cửa hàng hoa, mua một trăm bông các loại tặng anh, hi vọng anh thích.”
Phong Khải Trạch khinh miệt nhìn cô ta, giọng giễu cợt: “Hồng đại tiểu thư, cô là muốn nói tôi là kẻ hoa tâm sao?”
"Hiện tại ai không biết Phong Đại Thiếu Gia là người si tình, chỉ yêu một mình Tạ Thiên Ngưng. Những cô gái khác căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của anh. Trên đời này sợ là cũng chẳng có ai dám nói anh hoa tâm?”
Lời này của cô ta rõ ràng mang theo ý tứ không cam lòng cùng châm chọc.
"Như vậy Hồng tiểu thư thông minh, chắc cũng biết “Bách hoa” ý nói gì. Một loại hoa chỉ một cô gái, cô tặng tôi trăm bông thế này, chẳng phải bảo tôi thích cả trăm người sao?”
"Phong thiếu gia thật là hiểu lầm rồi, em không có ý này. Hoàn toàn là vì không biết anh thích hoa gì nên mới mua nhiều loại như vậy. Nếu Phong thiếu gia không thích, vậy em ném đi là được rồi.” [email protected]#quydon.com Hông Thi Na đi tới thùng rác bên cạnh, không chút do dự, ném bó hoa vào trong, trên miệng vẫn nở nụ cười.
Tạ Thiên Ngưng đi vào, nhìn hoa nằm trong thùng rác, lại nhìn người vừa ném hoa, có cảm giác như trên người cô ta có một loại khát vọng muốn trả thù, rõ ràng mục đích không đơn thuần, liền cảnh giác, lên tiếng đuổi “khách”: “Hồng tiểu thư, người cô cũng gặp rồi, mời về cho.”
"Xem ra Phong thiếu phu nhân thành kiến với tôi thật sự không ít. Vừa nói được vài câu đã vội vã muốn đuổi người.” Hồng Thi Na xoay người, đối mặt với Tạ Thiên ngưng, tầm mắt không tự chủ rơi vào phần bụng đã nhô ra của cô. Trong lòng cô ta lập tức tràn ngập cảm giác vừa hâm mộ, lại ghen tỵ, nhưng dù có tức thế nào, cô ta vẫn phải hết sức kiềm chế, tiếp tục duy trì dáng vẻ hả hê sung sướng.
Cô ta bây giờ cứ nhìn thấy phụ nữ có bầu là lại có cảm giác hâm mộ, nhất là nhìn Tạ Thiên Ngưng, không chỉ có hâm mộ mà còn nhiều hơn là phẫn hận. Từ nhỏ tới lớn, cô ta muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, di!endanlequyd!on.com nhưng từ khi Tạ Thiên Ngưng xuất hiện, cô ta muốn gì cũng không có được nữa. Bây giờ đến cả khả năng làm mẹ cũng mất, cô ta có thể không hận sao?
Ông trời thật là không công bằng, tại sao cho Tạ Thiên Ngưng mọi điều may mắn như vậy, tại sao ?
"Lời nói hay thì ai cũng nói được, nhưng sự thật cũng đã lập lờ mà còn dùng lời hoa mỹ để che đậy, sẽ càng làm người ta thấy buồn nôn.”
"Tôi không có nói lời hoa mỹ không thật lòng gì nha. Hôm nay thật sự là tới thăm Phong thiếu gia đó, chúc anh mau khỏe.”
"Cô gặp xong rồi, xin mời về cho.”
"Phong thiếu phu nhân hình như rất không hoan nghênh tôi thì phải?”
"Không phải hình như, mà là thật sự rất không hoan nghênh cô… cô đi ra ngoài cho tôi.”
Hồng Thi Na không vì thế mà tức giận, xoay người lại, nhìn Phong Khải Trạch ngồi trên giường, cười tà hỏi anh, "Khải Trạch, ý của anh sao đây?”
"Ý vợ tôi cũng là ý tôi.” Phong Khải Trạch cười lạnh, đột nhiên nhìn bó hoa trong thùng rác cũng thấy chướng mắt, liền bồi thêm một câu: diendanlequydon.com “Tôi không thích bó hoa này. Làm phiền cô mang luôn đi. Bỏ trong thùng rác tôi cũng không muốn, chướng mắt.”
"Anh thấy hoa chướng mắt hay vẫn là vì thấy em chướng mắt?”
"Hoa chướng mắt, cô còn chướng mắt hơn.”
"Anh ——" Hồng Thi Na bắt đầu tức giận, nhưng suy nghĩ vì đại cục, không thể làm quá lên, đành nén giận xuống, không vui nói: “Phong Khải Trạch, chính xác là hơn hai tháng rồi, em cũng không tới làm phiền anh. Sao anh lại đối xử với em như vậy?”
"Tức giận sao?" Phong Khải Trạch châm chọc hỏi, thật sự cũng không nhìn tới tức giận của cô ta, tiếp tục mỉa mai: “Cũng đúng, cô nên tức giận. Nếu là trước kia, hẳn là đã cô đã trợn mắt mắng chửi luôn rồi. dien^danle^quydon.com Giờ bình tĩnh được thế này, xem ra cũng khôn ra không ít rồi.”
Người này xấu xa từ trong xương tủy, hôm nay lại vô cớ tới thăm, kỳ thực là có mục đích khác. Đại khái có lẽ là tới để nói mát, hả hê vui sướng khi người gặp họa đây mà.
"Anh nên nói là em thông minh hơn, không mắc phải sai lầm ngu ngốc như trước. Hồng Thi Na bây giờ đã không còn là Hồng Thi Na trước kia rồi, nên cũng đừng nhìn em bằng ánh mắt lúc trước thế.”
"Thì ra là Hồng tiểu thư bây giờ không chỉ tinh ranh hơn, mồm miệng cũng thay đổi lợi hại. Chữ nào chữ nấy nói ra đều là có kim châm, cùng bộ dạng kia chẳng liên quan gì cả. Cô chưa cải tạo xong cả người mình sao?”
"Cám ơn đã khen, nhận cũng không thẹn, thật sự tôi cải tạo xong bản thân mình rồi. Cái này là phải cảm ơn nah, cảm ơn cả vợ anh nữa, tôi là “thành tựu” ngày hôm nay của các người đó.” Hồng Thi Na dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Tạ Thiên Ngưng, tầm mắt cũng dịch xuống phía bụng cô, lời nói cũng tràn đầy địch ý. Người tinh mắt đều có thể nhận ra cô ta không có ý tốt gì.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy cặp mắt đáng sợ kia, cảm thấy toàn thân lạnh toát, khiến cô vô cùng khó chịu. diendan&lequydon.com Sự nhạy cảm của người mẹ khiến cô vô thức đặt tay lên bụng, như muốn che chở, bảo vệ đứa con của mình, lấy dũng khí phản bác lại cô ta: “Hồng Thi Na, rốt cuộc là cô muốn gì?”
Tại sao cô cứ có cảm giác địch ý của Hồng Thi Na với đứa con trong bụng rất lớn?
"Tôi đã nói đi nói lại hai lần rồi, giờ là lần thứ ba. Tôi tới thăm Phong đại thiếu gia, không có ý gì khác.” Hồng Thi Na thu lại tầm mắt, không nhìn Tạ Thiên Ngưng nữa mà nhìn Phong Khải Trạch: “Phong Khải Trạch, anh cũng làm ba rồi, hẳn là tâm tình rất tốt đi?”
"Hồng Thi Na, cô dám đụng tới vợ con tôi, tôi sẽ khiến cả nhà cô phải trả giá gấp mười lần. Cầm lấy hoa của cô, lập tức cút cho tôi” Phong Khải Trạch như nhìn ra nguy hiểm trên người Hông Thi Na, hơn nữa hiện tại anh gãy chân nằm một chỗ, để có thể bảo vệ tốt cho vợ con, anh chỉ có thể hung ác đuổi người như vậy.
Trực giác nói cho anh biết, Hồng Thi Na sẽ ra tay. Cho nên, anh cần phải đề phòng, tuyệt đối không để cho cô ta được như ý.