Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Khải Trạch không có vẻ gì lo lắng cả, vẫn ngồi ngoài ban công phơi nắng, nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng lại cười thầm, xem ra tâm trạng của anh khá tốt, lúc này, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn do số lạ gửi, đang lúc nhàm chán, nên lập tức mở ra xem, kết quả lại khiến anh sợ hết hồn, trong lòng rối loạn một hồi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, suy nghĩ xem chuyện này là thật hay giả.

Tin nhắn này là do Ôn Thiếu Hoa gửi tới, nói rằng hiện tại Tạ Thiên Ngưng đang trong tay hắn, hẹn gặp anh để trao đổi, nhưng không được nói cho ai biết.

"Tính giở trò để lừa gạt tôi à, đợi kiếp sau đi." Phong Khải Trạch nhìn điện thoại, khinh thường lẩm bẩm, vốn định bỏ qua, xoá tin nhắn ấy đi, nhưng suy nghĩ lại, quyết định chơi ngược lại đối phương, vì vậy liền đồng ý gặp mặt, đồng ý theo sự sắp đặt của hắn.

Anh cũng muốn xem Ôn Thiếu Hoa đang tính giở trò khỉ gì, chỉ là đại khái anh có thể suy đoán được, việc này là do một chữ tiền gây ra.

Ôn Thiếu Hoa nhận được tin nhắn của Phong Khải Trạch, sợ hết hồn, không ngờ đối phương lại dễ dàng đồng ý đến thế, phấn khích lập tức gọi cho Đường Phi để thông báo, "Đường tiên sinh, thành công rồi, tôi đã hẹn được Phong Khải Trạch rồi, anh mau sắp xếp mọi chuyện cho xong, tối hôm nay có thể hành động đựơc rồi."

"Cái gì, hắn ta đồng ý?" Đường Phi thật không thể tin được Phong Khải Trạch lại dễ dàng đồng ý như thế, chẳng hề suy nghĩ gì, nhưng suy nghĩ một chút, thấy mình núp trong bóng tối, anh ta khó có thể ra tay được, phần thắng của mình rất lớn, vì vậy liền quyết định, "Được, tôi biết rồi, cứ dựa theo kế hoạch mà làm, hãy giữ chân hắn tại quán rượu một lát."

"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức chuẩn bị." trong lòng Ôn Thiếu Hoa chỉ muốn mau chóng thực hiện kế hoạch, cúp điện thoại sau đó vội vàng xuống giường mang giày, mặc quần áo tử tế, lập tức đi ra ngoài.

Lâm Thục Phân đã chuẩn bị xong bữa trưa, vừa định gọi hắn, lại thấy hắn muốn ra ngoài, nghi hoặc hỏi: "Thiếu Hoa, đã dọn cơm rồi, con còn muốn đi đâu nữa?"

"Mẹ, con đi ra ngoài một lát, mẹ cứ ăn trước đi."

"Con đi ra ngoài làm gì?"

"À, là như thế này, một người bạn của con đang thất tình, nó kêu con đi uống rượu giải sầu với nó, không có gì đâu. Mẹ, tối nay có thể con sẽ về rất khuya, cũng có khi ở nhà bạn con luôn, mẹ không cần phải chờ con đâu, con đi đây." Ôn Thiếu Hoa viện cớ lung tung, nhanh chóng rời đi, không dám nói nhiều.

"Thiếu Hoa, Thiếu Hoa ——" Lâm Thục Phân gọi theo, nhưng hắn không nghe, bất đắc dĩ mà lắc đầu, không hoài nghi gì, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.

Phong Khải Trạch không muốn Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy tin nhắn kia, nên sau khi xem xong liền xoá đi, vẫn trưng ra bộ mặt không có chuyện gì cả, sau khi ăn xong bữa tối liền tìm cớ đi ra ngoài.

Bình thường buổi tối anh không đi đâu cả, ít khi ra ngoài xã giao, hôm nay công ty cũng chẳng có việc gì, mà công việc cũng chỉ cần sử dụng vi tính, không cần đi ra bên ngoài, nên lần này Tạ Thiên Ngưng hơi nghi ngờ, vì vậy tính hỏi cho rõ, "Con khỉ nhỏ, trời cũng tối rồi, anh đi ra ngoài làm gì?"

Cô khẳng định anh không phải đi tìm Cự Phong, bởi vì Cự Phong vẫn chưa về, mà trừ Cự Phong ra, thì anh không có bạn bè gì cả, vậy anh đi ra ngoài làm gì.

"Anh trở về Phong gia lấy chút đồ, chút nữa sẽ về thôi, yên tâm, không có chuyện gì đâu." Phong Khải Trạch không muốn cô lo lắng nhiều, nên bịa chuyện, càng không muốn cho cô biết Ôn Thiếu Hoa đang có âm mưu gì, định sau khi giải quyết Ôn Thiếu Hoa rồi mới nói cho cô biết.

"Anh còn để quên gì ở Phong gia à?" cô vẫn còn nghi ngờ , nhưng cũng không cảm thấy gì lạ.

"Chỉ là một ít đồ thôi, đột nhiên nhớ lại, cho nên anh muốn trở về lấy. Em cứ đợi ở nhà đi, anh sẽ mau chóng trở về ." Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó đi ra ngoài.

"Vậy anh đi, nhớ cẩn thận." Cô nhắc nhở anh, căn bản không lo lắng lần này anh về Phong gia sẽ gặp phải chuyện gì.

Lúc này Phong Gia Vinh cũng không dám làm gì bọn họ, cho nên trở về Phong gia chắc sẽ không có chuyện gì.

Phong Khải Trạch không đi về hướng Phong gia, mà đi tới quán rượu, nhưng vẫn chưa đi vào, chỉ đứng lẳng lặng quan sát, có lẽ bọn họ không chuẩn bị gì phía bên ngoài, nên quan sát mãi cũng không thấy dấu vết gì, vì vậy không quan sát nữa, xuống xe đi vào quán rượu, trên mặt không hề có ý sợ hãi.

Không có chuyện gì có thể khiến anh sợ hãi.

Ôn Thiếu Hoa đã sớm ngồi chờ trong quán, bởi vì quá căng thẳng, cho nên uống rất nhiều, càng đợi càng sốt ruột, chỉ lo Phong Khải Trạch sẽ không đến, cho đến khi nhìn thấy anh đi vào trong quán rượu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cười xấu xa, cầm ly rượu trong tay uống hết một hơi.

Phong Khải Trạch đi vào trong quán rượu, đơn giản quét nhìn một lần liền thấy Ôn Thiếu Hoa, khinh thường cười lạnh, trực tiếp đi tới, chưa gọi đồ uống, mà lập tức hỏi, "Ôn Thiếu Hoa, hôm nay mày hẹn tao ra đây để làm gì, rốt cuộc muốn cái gì?"

"Mày nói tao muốn làm gì?" Ôn Thiếu Hoa cố trấn tĩnh lại , tiếp tục gọi thêm rượu, không ngừng uống..., lấy rượu để giữ vững tinh thần, không muốn lộ ra sơ hở gì.

Nếu như chuyện ngày hôm nay thất bại, vậy đời này hắn không thể sống nữa rồi, cho nên hắn không thể thất bại.

"Mày nắm trong tay nhược điểm gì của Thiên Ngưng?"

"Mày cứ nói đi."

"Mày đừng tưởng mấy tấm ảnh này có thể uy hiếp tao, chứ đừng nói là trong tay mày không có gì để uy hiếp Thiên Ngưng cả, dù là có, tao cũng không để mày uy hiếp cô ấy. Hôm nay tao đến chỗ hẹn, không phải là vì tin mày đang nắm trông tay nhược điểm của cô ấy, mà là tới để cảnh cáo mày, đừng có ý nghĩ biến thái mà động đến Thiên Ngưng, nếu không tao sẽ tống cha con mày vào ăn cơm tù."

Lời nói của Phong Khải Trạch rất có uy lực, Ôn Thiếu Hoa cho dù cố uống nhiều rượu hơn nữa vẫn không thể làm ình không hoảng hốt, hơi run rẩy, nhưng vẫn mạnh miệng, giễu cợt nói: "Phong Đại Thiếu Gia, tôi không làm chuyện gì phạm pháp, ba tôi lại càng không, anh làm sao có thể khiến cha con tôi ngồi ăn cơm tù? Tôi biết rõ là anh có tiền, nhưng anh cũng đừng quên, hiện tại xã hội còn có pháp luật, các người có thể sử dụng tiền để che kín góc trời nhỏ, nhưng không thể giấu được toàn thế giới, nếu như ảnh hưởng quá lớn, anh nói xem chẳng phải người ta cũng sẽ điều tra làm rõ hay sao."

"Tao nói được, thì tất nhiên sẽ có cách của tao, ai nói các người không làm chuyện phạm pháp."

"Lời này của anh là có ý gì?" Ôn Thiếu Hoa hơi luống cuống, bởi vì sự tự tin của Phong Khải Trạch mà hốt hoảng, đột nhiên cảm thấy kế hoạch của Đường Phi không đủ kín đáo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Phong Khải Trạch tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Không phải là do hắn quá lo lắng đó chứ?

"Ôn Thiếu Hoa, lúc mày còn là đang là Ôn thiếu gia, chắc cũng đã lợi dụng tập đoàn Ôn thị làm một số chuyện phạm pháp chứ nhỉ."

"Không có, mặc dù tập đoàn Ôn thị có lúc không ổn định, nhưng tụi tao cũng không có làm chuyện gì phi pháp, nếu như mày nói đến chuyện hối lộ..., thì chắc cũng không nhiều, thử hỏi xem không ai là không hối lộ qua, ngay cả Phong Gia Vinh cũng không ngoại lệ."

"Xem ra mày không hiểu rõ chuyện ở công ty rồi, khó trách tập đoàn Ôn thị phá sản mà mày vẫn còn lớn lối như vậy, tao ày biết, Ôn Minh vì trốn thuế mà cho người làm giả sổ sách, mày có biết hay không?"

"Cho dù có chuyện sổ sách giả, vậy thì là do ba tao, liên quan gì đến tao?" Quả thật hắn chưa từng biết chuyện làm giả sổ sách của tập đoàn Ôn thị, chẳng lẽ ba hắn gạt bọn họ làm sao?

Mặc kệ có phải hay không, tập đoàn Ôn thi cũng đã phá sản, vậy thì cũng không còn gì lo lắng nữa .

"Đúng, chuyện làm giả sổ sách là do ba mày làm, nhưng mày đã gởi tin nhắn uy hiếp tao, vậy thì mày cũng liên quan trong đó rồi? Nếu như tao không đoán sai, thì hôm nay nhất định mày tính dùng cái nhựơc điểm mà mày nắm trong tay để kiếm chút tiền, chỉ tiếc là mày đã lầm rồi, không phải dễ uy hiếp được tao đâu ." Phong Khải Trạch lạnh lùng nguy hiểm nhìn khuôn mặt khiếp sợ đến tái nhợt của Ôn Thiếu Hoa, bởi vì bị đối phương hù dọa nên thành ra như vậy, cho nên phòng bị cũng hạ thấp xuống, nhưng vẫn chưa gọi nhân viên mang rượu.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh rất lâu, một mực chờ đợi Phong Khải Trạch mở miệng gọi rượu, nhưng đợi mãi, không chịu nổi đành chủ động hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài uống gì không ạ?"

"Không uống."

"A —— a, vâng." Nhân viên phục vụ hơi kinh ngạc một chút, vốn là đã chuẩn bị sẵn thuốc, nhưng nghe đối phương nói không uống rượu, không thể làm gì khác hơn là giấu thuốc đi, tránh cho chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Đang uống rượu trong góc tối, mười tên lưu manh đang ngồi, trong đó có một người chỉ mặc một bộ áo da, mở rộng cổ, lộ ra khí chất hung hăng, phía trên còn xăm một con rồng lửa, xem ra hắn và những người khác không giống nhau, có vẻ hung ác hơn một chút.

"Anh Long, hành động chưa?"

"Xem ra hắn đến đây đã có chuẩn bị, nếu không tại sao lại không chịu uống rượu?"

"Anh Long, nếu hắn không uống rượu, vậy chúng ta hành động ngay đi, nếu không chờ đến lúc hắn đi, thì sẽ không còn cơ hội nữa."

Người được gọi là anh Long đang sờ sờ ngón tay cái đang đeo nhẫn lớn màu trắng, phía trên khảm một hạt kim cương lớn, tỏa sáng lấp lánh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Phong Khải Trạch, trầm ổn nói: "Không nên nóng vội, tóm lại hôm nay hắn sẽ không tìm thấy lối thoát đâu. Đường gia đã nói rồi, người này rất tinh khôn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng uống rượu có thuốc đâu, cho nên tao đã sớm chuẩn bị. Đợi lát nữa đến thời điểm hành động, chúng mày cầm cây kim tẩm thuốc mê, bằng bất cứ thủ đoạn nào, nhất định phải đem cây kim châm lên người hắn. Cây kim thuốc mê tao đã chuẩn bị xong cho chúng mày, để trong hộp, mỗi người cầm một cây. Nếu như làm xong chuyện này, về sau các anh em chỉ cần nhậu nhẹt thoải mái."

"Vâng".

Mọi người vừa nghe đến chuyện ăn uống, lập tức cầm cây kim từ trong hộp, giấu kỹ, dự định sẽ cố liều mạng mà đâm vào anh.

Ôn Thiếu Hoa bị vài ba lời hù doạ của Khải Trạch làm cho hoảng hồn, tính toán trong đầu cũng không khác gì nhiều, liền muốn nghĩ đến biện pháp thoát thân, hòa hoãn nói: "Phong thiếu gia, nếu như không có việc gì, vậy thì tao đi trước đây."

"Sao vậy, mày còn chưa nói cho tao biết nhược điểm của Thiên Ngưng, cứ đi như vậy sao?" Phong Khải Trạch châm chọc nói, cảm thấy Ôn Thiếu Hoa là lạ, cũng bởi vì lạ, nên anh cảm thấy có gì đó không đúng.

Anh hiểu Ôn Thiếu Hoa rất rõ, không cho hắn nếm mùi đau khổ thì sẽ không chịu dừng lại, vậy mà anh chỉ mới cảnh cáo thôi, hắn đã thỏa hiệp, có thể thấy được chuyện này không đơn giản.

"Tao cũng không muốn ăn cơm tù, đi trước." Ôn Thiếu Hoa hốt hoảng nói, nói xong lập tức rời đi, không muốn ở lại nữa.

Phong Khải Trạch không cản hắn, để cho hắn đi, nhưng anh cũng không muốn ở lại nữa, đi theo, tính rời đi, nhưng còn chưa ra khỏi, thì lại bị người khác ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK