Tạ Thiên Ngưng thở dài một hơi, không chịu từ bỏ, tiếp tục khuyên anh, "Anh có nghĩ qua chưa, lỡ như ba thật sự gặp phải khó khăn gì đó,cần 60% cổ phần này, mà chúng ta lại không chịu cho ông, lỡ ông xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh có thấy hối hận không?"
"Anh không hối hận." Anh trả lời dứt khoát, nhưng trong lòng lại thoáng do dự. Trong mấy ngày nay, mặc dù anh không đề cập tới chuyện này, nhưng có lúc lại không kiềm chế được mà suy nghĩ đến, cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, theo như những gì anh biết về Phong Gia Vinh, ông ta đã sớm dùng ra tay để hoàn thành mục đích, nhưng lần này ông ta lại không làm như vậy, tại sao chứ?
Chẳng lẽ ông ta thật sự quan tâm sao?
Nếu quả thật như vậy, ngày đó ở trong bệnh viện vì sao ông ta lại mang theo nhiều người tới chứ?
"Nói miệng ai nói không được, quan trọng là phải nhìn bằng chính con tim mình, anh quả quyết mình không hối hận sao? Em cảm thấy ba đã tiếp nhận vợ chồng chúng ta rồi, không còn bài xích em nữa, vậy sao chúng ta không cho ông ấy thêm một cơ hội cuối cùng? Khỉ con, chúng ta cho ba thêm một cơ hội đi, dù sao cũng là người một nhà, làm gì có thể hận cả đời? Nếu quả thật hận cả đời, vậy chẳng phải sẽ mệt lắm sao."
"Cơ hội này quá mạo hiểm, anh không muốn, anh hiện tại không thể mạo hiểm, nhất là đưa em và con dấn thân vào nguy hiểm."
"Em cảm nhận được lần này ba sẽ không gây nguy hiểm cho chúng ta, chỉ cần chúng ta giao ra thứ ông ấy cần, ông ấy sẽ không đụng đến chúng ta. Hiện tại ba không còn ép anh cưới Hồng Thi Na, cho nên sẽ không làm gì em đâu, vả lại trong bụng em còn có cháu của ông, cho dù ông ấy không coi trọng em, thì cũng vẫn còn đứa cháu mà."
"Đừng quên, lúc trước ông ta còn muốn phá bỏ đứa con trong bụng em đó!"
Thấy anh vẫn không chịu đồng ý, cô đành đổi cách khác để khuyên anh, "Bằng không chúng ta đem cổ phần giao cho ba trước rồi tạm thời rời đi nơi này, sau đó quan sát một thời gian, nếu không có gì xảy ra, thì chúng ta trở về lại."
Nghe đề nghị của cô, trong lòng anh liền thấy nặng nề thêm, rầu rĩ hỏi: "Em thật sự muốn đem cổ phần cho ông ấy sao?".
Chỉ vì cô muốn, nên mới đề nghị như vậy.
"Em chỉ muốn biết ba có thật lòng quan tâm đến chúng ta không thôi, chứ giằng co mãi như vậy cũng không phải biện pháp, có khi ảnh hưởng thêm một thế hệ, chẳng lẽ anh muốn để cho con chúng ta phải tự mình hứng chịu sao?" Tạ Thiên Ngưng sờ sờ bụng của mình, nói những lời này ra vì suy nghĩ thay cho con.
"Này ——" Phong Khải Trạch nhìn bụng của cô, cảm thấy lời cô nói cũng có đạo lý, mình chỉ lo nghĩ đến lòng thù hận, trái lại không nghĩ đến tương lai của con, nhưng mà anh thật có chút không cam lòng, rốt cuộc anh nên làm gì cho tốt đây.
Cô biết lòng anh đang dao động, do dự, càng cố gắng nỗ lực khuyên anh, "Khỉ con, chúng ta hãy tin ba thêm một lần đi, em thấy chuyện này cũng không có vấn đề gì, anh ngẫm nghĩ lại đi, có bao giờ ba lừa gạt chúng ta chưa, mặc dù ông ấy có hơi độc đóan, nhưng lại là người luôn biết giữ chữ tín, nói đâu ra đó, chưa từng nuốt lời, không phải sao?"
"Tuy nói như vậy, nhưng lòng dạ ông quá thâm độc, anh không dám mạo hiểm, ông ta không chỉ ra tay độc ác với người ngoài mà ngay cả người thân của mình cũng không chịu buông tha." Vừa nghĩ tới Phong Gia Vinh có lòng dạ độc ác ra tay tàn nhẫn, anh không thể nào mềm lòng được, lo sợ mình mềm lòng sẽ đẩy người bên cạnh rơi vào nguy hiểm.
"Em lại không cảm thấy ông ta ra tay độc ác với người nhà, ngay từ đầu ông ấy có tổn thương anh bao giờ chưa? Ngược lại chỉ có anh làm ông ấy tức chết thôi, nhưng ông ấy lại không động đến một cọng tóc gáy của anh, đủ để thấy ông ấy không phải người lạnh nhạt vô tình, bỏ mặt cả người thân của mình."
"Nhưng ông ấy lại động đến em,mà động vào em cũng đồng nghĩa là động vào anh. Còn có lần trước anh bị Ôn Thiếu Hoa bắt cóc, ông ta không chịu bỏ tiền ra cứu anh, đủ để chứng minh trong mắt ông ta cũng chỉ biết có tiền." Nói đến chuyện này, trong lòng liền tức giận.
"Đó là vì ông ta chưa hiểu rõ vị trí của anh quan trọng đến mức nào, nếu như ông ấy biết rõ,có lẽ ông ấy sẽ thay đổi ngay. Không thể phủ nhận, tiền bạc và quyền thế vẫn là thứ quý nhất trong lòng ông, nhưng cũng không thể chứng minh ông ấy không quan tâm đến chúng ta. Suy bụng ta ra bụng người, ở trong lòng anh, ông ấy có phải người quý nhất không? Nhưng theo em khẳng định, không phải là vị trí thứ nhất."
"Ở trong lòng anh, em là người đứng vị trí thứ nhất."
Đáp án này làm cho Tạ Thiên Ngưng cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng cũng không vì vậy mà buông cơ hội này, "Trong lòng mỗi người đều có người đứng vị trí thứ nhất, anh ở trong lòng em cũng là thứ nhất, điều này không thể nghi ngờ, nhưng chúng ta cũng không thể yêu cầu người khác đem chúng ta đặt ở vị trí thứ nhất, có đúng không? Ba không đem chúng ta đặt ở vị trí thứ nhất, điều này có thể lý giải. Vả lại cho dù nói ông ấy là người ra tay độc ác, hay ích kỷ đi nữa, nhưng quan hệ máu mủ là không cách nào thay đổi, thay vì cứ đấu đá lẫn nhau, chi bằng cho nhau thêm một cơ hội, nếu như ba không quý trọng cơ hội này, thì đó không phải lỗi của chúng ta."
"Nói đi nói lại, em vẫn muốn giao cổ phần cho ông ấy, để ông ấy có cơ hội lấy 60% cổ phần, đúng không?" Phong Khải Trạch không vui, nói rõ ý định của cô ra, nhưng thái độ đã không còn cương quyết như trước nữa, mà dần dần dịu lại.
Thật sự anh đã có chút mềm lòng, không phảivì anh muốn tha thứ cho Phong Gia Vinh, mà bởi vì cô nói đúng, không nên để vấn đề này lại cho đời sau, còn chuyện cô nói về vị trí thứ nhất kia cũng rất có đạo lý, anh không thể nào yêu cầu mọi người đặt bọn họ ở vị trí thứ nhất được.
Cô cảm nhận anh đang mềm lòng, cười vui vẻ, nắm tay anh, cầu xin, "Khỉ con, em dám khẳng định, ba nhất định sẽ để anh thừa kế Phong Thị đế quốc, cho nên 60% cổ phần này sớm muộn gì cũng là của anh, anh cần gì chỉ trong nhất thời mà nóng lòng đoạt đi chứ?"
"Không phải nóng lòng đoạt lấy, anh lo lắng Phong Gia Vinh sẽ gây bất lợi cho em, em còn bốn tháng sẽ sinh rồi, anh không muốn phát sinh bất kỳ chuyện gì với em."
"Đến bốn tháng, tới lúc đó sẽ rất bận rộn, chúng ta nên mau giao cổ phần cho ba, sau đó tạm thời rời khỏi nơi này, đến chỗ khác sống, xem như nghỉ ngơi cũng tốt. Chỉ cần chúng ta rời khỏi nơi này, ba có muốn đụng đến em, cũng không được, không phải sao? Em muốn đi gặp Cự Phong một chút, xem cậu ta làm đại thiếu gia như thế nào, cũng muốn xem cô gái nào có thể buộc chặt anh chàng đa tình như vậy."
"Em đang mang thai, không thích hợp đi ra ngoài, hiện giờ bụng chưa phải lớn nhất, nếu đến tháng thứ bảy, tám hay chín, chỉ e em mới đi mấy bước đã thấy mệt, còn nói chi đi gặp ai?"
"Đến chỗ khác chờ sanh, cũng được mà? Khỉ con à, em thật lòng mong anh có thể giao cổ phần lại cho ba, giải quyết vấn đề này cho ổn thỏa."
Phong Khải Trạch trầm mặc một hồi, suy nghĩ một chút, cuối cùng không cưỡng được cô, đành phải đáp ứng, "Được, anh đồng ý với em."
Nếu anh không đồng ý, chỉ sợ cô lại nói thêm một ngày nữa.
Lấy được đáp án, Tạ Thiên Ngưng vô cùng vui vẻ, ôm cánh tay anh nói cám ơn, "Khỉ con, cám ơn anh, em biết anh tốt nhất mà."
"Anh chỉ cầu mong mình không phải hối hận vì quyết định hôm nay." Anh bất đắc dĩ nói.
"Em khẳng định với anh sẽ không hối hận, vì phòng ngừa anh đột nhiên thay đổi chủ ý, ngày mai chúng ta đến Phong gia, đem cổ phần chuyển lại cho ba, sau đó thương lượng xem nên ở tạm đâu một thời gian, có được không?"
"Chuyện này cứ để một mình anh xử lý cho, ngày mai em cứ ở nhà đợi đi."
"Không, em muốn đi theo anh. Nếu em không đi theo, cha con các anh chắc chắn sẽ lại cãi nhau cho xem, mà khi cãi nhau sẽ quên mất mọi chuyện, cho nên em muốn đi theo anh."
Cô quá hiểu hai cha con bọn họ, gặp mặt riêng lẻ chắc chắn 100 % lại gây gổ, cho nên cô phải đi theođể nhắc nhở, tránh cho bọn họ chỉ vì gây gổ mà phá hư tình cảm.
Cô muốn đi, nhưng anh lại không đồng ý, cự tuyệt nói: "Không được, đi đến Phong Gia chính là đi vào hang hổ, anh không muốn em đi vào nơi nguy hiểm."
"Cần khoa trương thế không? Hơn nữa, lần này chúng ta đến để đưa cổ phần lại, không phải đi gây thêm phiền toái, ba vui mừng còn không kịp, làm sao có thể đối phó chúng ta? Nếu anh vẫn không yên tâm, bằng không chúng ta cứ làm khách không mời mà đến, đột nhiên đi đến Phong Gia, để ông ấy không biết trước, làm ông ấy không thể an bài, vậy sẽ không gặp nguy hiểm? Xem như là chúng ta về nhà thăm trưởng bối, mang chút lễ vật đến, vả lại có em ở đó có thể nói thêm vài lời tốt đẹp, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn. Nếu một mình anh đi, em bảo đảm hai người các anh chưa nói đến ba câu, nhất định lại cải nhau, cãi xong liền nói lẫy, làm mọi chuyện càng thêm xấu đi."
"Nhưng bụng em đã to ra, anh không yên tâm lắm"
"Em tin anh có thể bảo vệ được cho em."
". . . . . ." Phong Khải Trạch không còn phản đối, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trầm mặc không nói.
Anh không nói lời nào, Tạ Thiên Ngưng cho rằng anh đã đồng ý, "Anh không nói lời nào, em xem như anh đã đồng ý rồi đó nha."
"Được, chiều nay đi."
"Tại sao phải là buổi chiều?"
"Em cần phải ngủ trưa, ngủ trưa mới tốt cho sức khỏe, hơn nữa anh cũng cần chuẩn bị giấy tờ để chuyển nhượng cổ phần."
"Được rồi, cứ làm theo như lời đã định, chiều nay đi."
Thấy cô cười vui vẻ thế, bất tri bất giác anh cũng vui theo, cẩn thận nghĩ lại, lo lắng cũng giảm đi một chút, dùng lý trí suy nghĩ, thật đúng là chuyện này có gì đó khác với mọi lần.Nếu quả thật Phong Gia Vinh muốn lấy 60% cổ phần, vì sao trước đó không ra tay, mà đợi đến lúc này mới chịu ra tay, nếu như ông ta muốn lấy được cổ phần, tại sao còn phải trì hoãn, hai lần đến bệnh viện gây loạn, không thành công cũng không thấy ông ta tức giận, lần trước mang theo nhiều người tới bệnh viện với tác phong làm việc của ông đã sớm động thủ mới đúng, tại sao phải cho anh thời gian một tuần để suy nghĩ chứ?
Quá nhiều câu hỏi tại sao, khiến anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, thậm chí cảm giác Phong Gia Vinh không hề có ác ý, tựa hồ như đang cố trì hoãn thời gian.
Hay là anh nên đến Phong Gia một chuyến để tìm hiểu xem thêm mới được.