Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì do cồn rượu, Tạ Thiên Ngưng quên mất đi nguyên tắc cơ bản của bản thân, bị hôn cuồng nhiệt, cô không còn bận tâm gì liền đáp lại, toàn bộ lý trí đều mất đi, chỉ biết làm theo phản ứng thân thể, hai tay gắt gao ôm người hôn cô, càng ôm càng chặt.

Vốn dĩ Phong Khải Trạch không phải mất khống chế hoàn toàn, thấy cô đáp lại, khiến anh mất đi khống chế, ôm cô nằm xuống giường, bỏ đi hết những vướng bận trong đầu, chỉ nghĩ phải đem người phụ nữ dưới thân mình biến thành người của anh.

Hai người đều bị hormone trong cơ thể ảnh hưởng, thân thể không ngừng bùng cháy kịch liệt.

Lúc này Tạ Thiên Ngưng say đến quên hết trời trăng, bộ dáng dè dặt đều mất hết, lớn gan, trực tiếp biểu đạt vật bản thân cần tìm, chủ động lôi kéo quần áo đối phương, bộ dáng đói khát khó nhịn, thở hổn hển nặng nề.

“Ư___”

“Thiên Ngưng, em xác định muốn giao bản thân em cho anh sao?” Phong KHải Trạch không ngăn cản cô lôi kéo quần áo của anh. Lúc này áo đã bị cởi ra, thân thể trần trụi, dựa lên trên người cô, nỗ lực đè nén dục vọng, biết rõ cô say mất đi lý trí rồi, nhưng vẫn cứ muốn hỏi cho rõ ràng.

Anh từng hứa với cô, nếu không được sự đồng ý của cô, anh tuyệt đối sẽ không động.

Nhưng hiện giờ, tất cả đều đã không còn khống chế.

“Muốn ___ ư___” Cô mơ hồ nghe được một ít lời nói, nhưng không hiểu là ý gì, miệng không thể nói thành câu, chỉ muốn biểu đạt thứ bản thân cần, cả người bị cồn cùng hormone kích thích, nên chỉ nghĩ đến chuyện giải quyết nhu cầu.

Muốn__ __ anh nghe được từ này, liền hạ thấp người mình phủ xuống, trực tiếp áp lên trên người cô, dùng ngón tay thon dài khẽ chạm lên gương mặt nóng bỏng của cô, hôn lên trên mặt cô, nhìn cô thật gần, tràn đầy ** , “Em là của anh, ai cùng đừng nghĩ đến chuyện cướp em đi, bất kể chuyện gì xảy ra, anh sẽ không cho em rời khỏi anh.”

“Ừ____” Cô uốn éo người, hai tay ôm lấy eo anh, phối hợp dán lên người anh, căn bản không nghe được lời anh nói, chỉ nghĩ muốn giải quyết nhu cầu cơ thể.

Anh không do dự, cúi đầu dán chặt vào môi cô, vừa kịch liệt có mang theo vẻ ôn nhu, vẫn cứ dùng cách bá đạo xâm nhập vào, dùng thủ pháp kì lạ cởi hết quần áo trên người cô, tuy lực không quá mạnh, nhưng vẫn có thể cởi đi hết.

Hai thân thể nóng bỏng, quấn chặt lấy nhau ở trên chiếc giường trắng như tuyết, như muốn hòa vào nhau làm một, căn bản không thể phân biệt ra.

Tạ Thiên Ngưng càng ngày càng điên cuồng kích động, căn bản không biết trên người chẳng còn một mảnh quần áo, chỉ biết trong thân thể đang khao khát, tinh lực tràn trề, cứ không ngừng dâng cao, muốn dính chặt vào người ở phía trên. Thậm chí còn đè anh xuống, từ bị động chuyển thành chủ động, tựa hồ muốn ép khô đối phương. ( k công bằng, sao ta lại…. oa oa )

Bất quá không được bao lâu, lại bị áp đảo xuống phía dưới.

Phong Khải Trạch không thể ngờ cô luôn sống trong chế độ phong kiến, sau khi say rượu lại nhiệt tình như vậy, không chút chần chừ cùng cô trầm luân, không chút chần chừ, phong thích bản thân đem cô ép khô đi. Khi dùng sức liền thúc vào chỗ sau nhất.

“Ư___” Tầng mỏng trong thân thể sau khi bị người xuyên qua, khiến cô cảm nhận được đau đớn bị xé rách, thân thể dừng lại, chịu đựng cảm giác đau đớn mà cô không thể lý giải.

Bởi vì đau, làm cho cô hồi phục lại chút lý trí, mơ hồ mở to mắt nhìn, thấy có một người đàn ông đổ đầy mồ hôi đang rong ruổi trên người cô, thoạt nhìn thống khổ lại có vẻ hưởng thụ.

Cô muốn dựa vào chút lý trí ngắn ngủi để biết rõ chuyện này là sao, nhưng đau đớn trong thân thể liền biến mất, thay vào đó là một loại khoái cảm kỳ diệu. Do tác dụng của cồn phát tác, làm lý trí cô đột nhiên biến mất, không hề kháng ngự, cảm thấy hưng phấn, liền đáp lại loại cảm giác kì lạ này, lại một lần nữa trầm luân trong thế giới đó.

Bởi vì cô đáp lại mãnh liệt, khiến Phong Khải Trạch càng thêm hưng phấn, một lần lại thêm một lần, muốn ngừng mà không được, cùng cô trầm luân trong thế giới ấy.

Hiện giờ anh rốt cuộc đã hiểu vì sao Cự Phong lại thích quấn lấy phụ nữ, còn thường xuyên nói với anh một đống đạo lý trên giường, té ra khi chạm nhau sẽ khiến người ta dục tiên dục tử.

Bất quá đối với anh mà nói, nếu người phụ nữ dưới thân anh là kẻ mà anh ghét, e là anh sẽ ói ra mất, hoàn toàn không có chuyện sẽ cùng cô ta trâm luân.

“Ư___” Mỗi một lần cô bị anh xâm nhập, là giống ý như thủy triều dâng cao, một lần lại một lần nhận lấy sự phóng túng của anh. Cuối cùng cả người mệt lả, nằm nhuyễn trên giường, cứ thế mà ngáy khò khò khò, bất tỉnh nhân sự.

Lần cuối cùng liền đỉnh vào chỗ thật sâu, anh mới phóng ra, mệt mỏi tựa vào trên thân thể cô thở hổn hển, nhìn thấy nét mặt ngủ say thỏa mãn của người dưới thân, cánh tay chạy dọc theo gương mặt cô một lần, sau đó nằm ở bên cạnh ôm cô vào trong giấc ngủ.

Có lẽ do kiệt sức, hay có lẽ là do thỏa mãn, lại có lẽ là vì ôm được người anh yêu nhất ở trong lòng, cho nên đặc biệt ngủ rất ngon, mơ thấy giấc mộng đẹp.

Hôm nay là ngày Hồng Thi Na kết hôn cùng anh, anh là chú rể, nhưng người cùng anh động phòng lại không phải là cô gái kia.

Kết quả này, anh thấy rất hài lòng.

Sáng hôm sau, mặt trời ấm áp xuyên qua kính cửa sổ, phản chiếu lên trên cơ thể hai người đang ngủ say trong phòng.

Cả người Tạ Thiên Ngưng mệt mỏi vô cùng, vốn còn muốn ngủ tiếp, nhưng bị ánh sáng chói mắt chiếu lên làm ngủ không được, đành phải chậm rãi mở mắt ra, tỉnh dậy.

Vốn vẫn còn mơ mơ màng màng, cô cảm thấy cả người mỏi mệt, nhưng hiện giờ đã thanh tỉnh, không chỉ mệt mỏi, hơn nữa đầu còn rất đau, toàn thân tựa hồ như muốn vỡ nát thành từng mảnh. Nhất là hai chân, không thể dịch chuyển nổi, giống như là đã chạy mười ngàn mét Marathon, mệt đến không thể nhúc nhích, hơn nữa ở phần dưới cơ thể, còn có một loại ma sát đau đớn không ngừng truyền đến.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Cô ngẫm nghĩ lại.

Cô nhớ là mình đã uống rất nhiều rượu, sau đó muốn rời khỏi căn cứ bí mật, kết quả cứ đi loạn choạng một hồi, không biết bò đến đâu. Sau đó phát sinh chuyện gì, cô dường như không thể nhớ ra.

Tạ Thiên Ngưng cố gắng nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, trong lúc vô ý phát hiện ra có người đàn ông đang để trần nửa thân người trên, nằm ở bên cạnh cô, sở dĩ nói anh để trần nửa người trên là vì nửa người dưới của anh đã có cái chăn che lại.

Nhìn thấy có đàn ông bên cạnh, lại nhìn lại chính mình, khắp cả người có đầy những dấu lớn nhỏ, sợ tới mức làm cô thét lên điên cuồng, “A____”

Phong Khải Trạch lúc này đang đưa lưng về phía Tạ Thiên Ngưng, nghiêng người ngủ. Đang còn ngủ ngon giấc, lại nghe thấy tiếng gào thét như heo bị đem giết, trong lòng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, xoay người trở lại, mày kiếm bất động, cánh tay duỗi dài ra, đè mạnh cô nằm xuống, gắt gao ôm lấy cô, “Bảo bối của anh quả thực là tinh lực tràn trề.”

Anh cũng không quên ngày hôm qua cô đã cuồng nhiệt thế nào, cùng anh một lần lại một lần lên đỉnh. Nếu cô không tràn đầy tinh lực để phối hợp, thì làm sao anh có thể phóng túng một lần lại thêm một lần khác được chứ?

“Ai là bảo bối của anh?” Cô dùng sức đẩy anh ra, nổi trận lôi đình chất vấn. Nếu không phải vì thấy rõ người đàn ông ở trước mặt cô là ai, cô đã sớm ra tay đánh chết người.

Cũng bởi vì là anh, cô mới không có phản ứng kịch liệt, trái lại thật sự rất ngượng ngùng.

Xem ra ngày hôm qua cô và anh đã ___ ____

Anh dùng một bàn tay ôm lấy cô, một bàn tay chống đầu mình lên, cúi đầu nhìn về phía cô, sủng nịnh nói: “Trên thế giới này ngoại trừ em ra, không ai xứng làm bảo bối của anh cả.”

Như thế thì khoảng cách giữa hai người đã xem như không còn, khiến cô rất thẹn thùng, kéo chăn, đem đầu mình che kín, thẹn thùng nói, “Anh, làm sao anh lại có thể làm như vậy chứ?”

Kỳ thực cô đã sớm nghĩ mình sẽ làm người phụ nữ của anh, phát sinh quan hệ chỉ là chuyện sớm hay muộn, dù sao chuyện phát sinh này, làm cho cô thấy rất mắc cỡ.

“Là em đồng ý, em luôn luôn nói ‘muốn, muốn, muốn’, cho nên anh liền muốn thôi.” Anh thấy cô che kín đầu, cười tà mị, trêu chọc cô.

Nhìn thấy cô không bài xích mãnh liệt về chuyện phát sinh quan hệ với anh, liền biết cô đã chấp nhận anh, cho nên mới có tâm tư suy nghĩ trêu chọc cô.

“Em, em sao có thế nói những lời đó chứ, không thể nào.” Cô xốc chăn lên, kịch liệt tranh cãi.

Nhưng do dùng lực quá mạnh, khiến chăn xốc lên hơn một nửa, làm cho ngực lộ hết ra ngoài. Kết quả thật là ngoài ý muốn.

“A____” cô sợ hãi kêu lên thất thanh, lập tức kéo kín chăn.

Mắc cỡ chết đi.

“Đều đã là người của anh rồi, em còn che che lấp lấp cái gì, trên người em có bao nhiêu cọng lông anh đều biết hết.” Anh tay khẽ nắm lấy mũi cô, mặt cười gian xảo.

“Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em và anh làm sao có thể? Còn có buổi lễ kết hôn của anh và Hồng Thi Na ra sao rồi?” cô đem che kín mít người lại, muốn biết xem chuyện gì đã xảy ra.

Ngày hôm qua cô uống quá nhiều, căn bản không nhớ rõ chuyện gì phát sinh, ấn tượng duy nhất là cái kia bị xé rách đau đớn.

Chẳng lẽ đau đớn đó là do cô bị phá thân?

Cô không phải là kẻ hư thân, dù sau đối tượng là người cô yêu, cô chỉ quan tâm đến chuyện của anh và Hồng Thi Na.

“Kết cái gì chứ, anh nói không cưới chính là không cưới, sao em lại không tin anh, còn khiến mình bị say bí tỉ, đáng bị anh ăn sạch sành sanh. Còn nữa, sao em lại tin vào lời nói điên khùng của tên Đường Phi kia, Đường Phi chỉ biết mưu tính này nọ, lời hắn nói thì em tin, còn lời của anh nói em lại không tin sao?” Anh gõ nhẹ vào đầu cô một chút, nhằm chỉ muốn trừng phạt thôi.

Bất quá do cô uống rượu đến say mèm, bằng không chẳng biết đến khi nào mới có thể biến cô trở thành người phụ nữ của anh?

“Em, em thấy anh còn lâu như vậy mà chưa trở về, cho rằng anh đã cùng cô ấy kết hôn rồi.” Cô liền trả lời, trong lòng tràn đầy hưng phấn.

Thật tốt, khỉ con chưa có kết hôn với Hồng Thi Na. Anh nói đúng, cô không nên tin hẳn vào lời Đường Phi nói.

Thật sự đáng bị ăn sành sạch.

“Đây là hậu quả do em không tin vào anh. Lúc anh trở về đã bị người ta theo dõi, vì muốn thoát khỏi bọn họ, mất rất nhiều thời gian nên mới về trễ. Em quả là đồ ngốc, muốn biết chuyện của anh, sao không gọi điện thoại?

“Đúng, thực xin lỗi, là nhất thời em đã quên.”

“Vì để trừng phạt em, anh quyết định, sẽ ăn em thêm một lần nữa.” Anh cúi người lại đè lên cô, cùng cô đùa giỡn.

“A___ không cần, anh, anh xuống dưới đi, đừng, đừng như vậy ___” Cô xấu hổ đến gò má đỏ lên, có thể cảm nhận được thân thể của anh dán lên người cô.

“Anh không xuống____”

“Xuống.”

“Không xuống.”

Ngay lúc hai người ở trên giường quấn lấy nhau, đột nhiên có một vị khách không mời mà đến, làm cho bọn họ xấu hổ đến cực điểm.

Cự Phong cầm một bình nước trong tay, đứng ở ngoài cửa, thản nhiên nhìn hai người ở trên giường, không có chút kinh ngạc, cho rằng chỉ là chuyện bình thường, liền quăng ra một câu, “Các người còn lỗ mãn hơn cả tôi, làm việc lại không đóng cửa, mà cả rèm cửa sổ cũng không chịu kéo lại.”

“……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK