Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Thiên Ngưng đi đến trường tiểu học Cổ Vận, đứng trước cửa trường, những hình ảnh trong ký ức xa xưa khi còn học tại trường dần dần hiện lên, từng chút từng chút một tựa như chỉ mới vào ngày hôm qua, khiến cho người tôi khắc sâu vô cùng.

Mười sáu năm đã qua, nơi này vẫn không hề thay đổi, cảnh sắc vẫn y như xưa, cũng vì thế mà tất cả kí ức xuất hiện ở trong trí nhớ của cô đều rất rõ ràng.

Hôm nay là Chủ nhật, trong sân không nhìn thấy bóng dáng của học sinh, thỉnh thoảng có mấy công nhân làm vệ sinh đang quét dọn, ngôi trường vô cùng yên tĩnh.

Khoảng thời gian sống ở đây là đều hạnh phúc nhất trong đời cô, khó có thể quên được.

Cô nhớ rất rõ những lúc đi vào cổng trường, đều mang theo cơm hộp mà mẹ đã làm sẵn. Mỗi lúc khi ra khỏi trường, cô đều lộ ra tâm trạng rất vui vẻ, về đến nhà thì nhào vào trong lòng mẹ. Mỗi ngày đều sống vui vẻ như vậy, cuộc sống hạnh phúc ấm êm trôi qua từng ngày, đôi khi ba đến trường đón cô, mặc dù cách nhà không xa, không cần cha mẹ đưa đón, nhưng cô vẫn thích nhất lúc mình tan học, thấy ba đứng ở ngoài trường đợi cô, cảm giác lúc đó thật sự rất hạnh phúc.

Cuộc sống bình thường mà lại hạnh phúc này, đối với cô mà nói có thể sánh như thiên đường.

Tạ Thiên Ngưng bước vào sân trường, đi chậm rãi, nhìn thấy bất kỳ vật gì cũng đều dừng lại, vừa sờ vừa hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra lúc còn nhỏ.

Xích đu: trong giờ học, cô thích đến nơi này nhảy dây, bởi vì rất ít, cho nên mỗi lần đều phải đi sớm mới có thể chơi, nếu như tới trễ sẽ không chơi được.

Xà đôi: cô nhớ lần đầu tiên cô chơi thứ này, không giữ được thăng bằng, từ trên rớt xuống khiến cho cả người đều dính toàn đất cát. Vì muốn chinh phục được xà đôi, cô mất không ít sức lực, cuối cùng trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng khi có thể chơi.

Bóng bàn: Từng có một thời cô thích chơi bóng bàn, chỉ cần đến giờ liền xếp hàng vào đánh, người nào thua người đó ra ngoài cho người khác vào đánh, những thứ như đẩy bóng, đập bóng,… tất cả đều xuất ra hết trong trận đấu.

Núi giả: cô đã từng leo đến đỉnh cao nhất, cuối cùng bị Lão sư trách phạt phải đi dọn vệ sinh.

Sân cỏ: nằm ở trên cỏ nhìn bầu trời xanh thẳm, cùng các bạn học kể những giấc mơ.

Vườn hoa: trong đó có một chậu hoa do chính tay cô trồng .

. . . . . .

Khi còn bé đúng là có quá nhiều kí ức đẹp, cũng bởi vì quá tốt đẹp cho nên cô mới đem từng chuyện xảy ra đều viết vào trong cuốn nhật kí.

Đều đáng ghét là quyền nhật ký quý báu của cô lại bị người khác trộm đi, hơn nữa còn là người cô hay lén quan tâm chăm sóc.

Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn chút tức giận, chẳng qua không còn mãnh liệt như hồi đó nữa.

Ở trong sân trường này, trong trí nhớ của cô còn có một người, ba ngày hai bữa cùng cô ồn ào nhốn nháo, có thể nói là hai ngày cãi một lần, ba ngày một trận tranh cãi ầm ĩ, có lúc thật sự sắp đánh nhau, hai người giống như là oan gia.

Mười sáu năm trước, con khỉ nhỏ trộm nhật ký của cô liền biến mất, đến nay một chút tin tức cũng không có.

Nếu như anh không ăn trộm nhật ký của cô, có lẽ cô sẽ đưa anh vào danh sách những hồi ức tốt đẹp, nhưng hôm nay khi nghĩ đến người này, trong lòng cô vẫn còn chút tức giận.

Cô đối xử anh tốt như vậy, còn ngấm ngầm bảo vệ anh; thỉnh thoảng đem đồ ăn ngon nhét vào trong túi xách anh, nhất là sau khi biết anh ăn không đủ chất cô liền tích cực nhét cho anh ăn, dù đồ ăn chỉ còn có một phần thì cô vẫn tình nguyện không ăn để nhường lại cho anh ăn, không ngờ anh lại dám trộm nhật kí cô thích nhất, thật đáng ghét.

Chỉ là chuyện đã mười sáu năm rồi, cô không ngây thơ giống như hồi còn bé nữa, cho nên cơn giận ở trong đáy lòng không còn có lớn như lúc ấy vậy, từ từ, thật ra thì cô cũng rất nhớ con khỉ nhỏ .

Ở trong trí nhớ của cô, con khỉ nhỏ sống rất nội tâm, thường xuyên lộ ra vẻ mặt căng thẳng, cực kì ít lộ ra nụ cười, cũng không nói chuyện cùng các bạn học, rất hay trầm lặng. Có lẽ bởi vì nguyên nhân từ gia đình cho nên anh mới có tính tình như vậy, hơn nữa điều kiện sống cũng không tốt chút nào, cho nên mới khiến anh trầm lặng như vậy.

Anh trầm lặng khiến cho cô có cảm giác muốn cứu lấy anh, lúc ấy còn không biết cái gì là gọi là cứu vớt, chỉ đơn thuần muốn giúp anh, muốn nhìn thấy anh cười, muốn cho anh có sức sống hơn một chút.

Cho nên mỗi ngày đều kiếm cớ cùng anh tranh cãi, càng gây gỗ rất mãnh liệt.

"Con khỉ nhỏ, mười sáu năm rồi, cậu bây giờ có khỏe không?" Tạ Thiên Ngưng đi tới chỗ năm xưa cùng con khỉ nhỏ đánh nhau, không nhịn được lầm bầm lầu bầu.

Mười sáu năm trước, sau khi cô phát hiện nhật ký bị trộm đã từng chạy đến nhà con khỉ nhỏ đòi lại, thế nhưng lúc đến thì nhà của họ trống không, hỏi hàng xóm láng giềng mới biết, ba của anh trở lại đón anh đi về thành phố sống.

Từ đó, cô cũng không còn gặp lại con khỉ nhỏ, ngay cả quyển nhật ký của cô cũng không còn nhìn thấy lần nữa.

Cho nên bắt đầu từ khi đó cô không hề viết nhật ký nữa, dần dần quên mất đi cả chuyện này.

"Con khỉ nhỏ đáng ghét, người ta đối với cậu tốt như thế, vậy mà cậu lại dám trộm nhật ký của người ta, thật đáng chết."

Tạ Thiên Ngưng vẫn còn đắm chìm trong ký ức tốt đẹp khi còn bé, thỉnh thoảng không nhịn được lầm bầm lầu bầu, mặc dù là nói lẫy, nhưng sắc mặt lại lộ ra nụ cười, căn bản không biết còn có một người đang đứng đằng sau lưng cô, nên cứ vô tư tiếp tục nói mấy câu ngây ngô.

Phong Khải Trạch nhẹ nhàng đi tới bên người cô, đứng ở phía sau cô, cùng cô nhớ lại kí ức ngày xưa.

Nơi này có kí ức của bọn họ, mỗi ngày cãi nhau, đấu đi đấu lại, hùng hùng hổ hổ. Nếu như không có cô tranh cãi cùng với anh, thì khoảng thời gian gian khổ kia không biết làm sao anh có thể vượt qua.

Cô đã cho anh rất nhiều động lực cùng hi vọng sống, đưa anh nhìn thấy ánh mặt trời cuộc sống trong hoàn cảnh nghiệt ngã.

"Quả táo hung dữ."

Tạ Thiên Ngưng đang ngẩn người đột nhiên nghe đến biệt danh này, vô cùng kinh ngạc, trong đầu đang nhớ lại chuyện khi còn bé, nhưng chỉ vì một âm thanh này khiến tất cả hồi ức đều biến mất.

Cứng ngắc xoay người trở lại, khi thấy rõ người đứng trước mắt thì còn khiếp sợ hơn, quả thật là không thể nào tin được.

"Anh, tại sao là anh chứ? Anh, anh là con khỉ nhỏ sao?"

Phong Khải Trạch chính là con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ chính là Phong Khải Trạch sao?

Nếu như không phải vậy, thì anh làm sao biết được biệt danh mà con khỉ nhỏ đặt cho cô?

"Phải, tôi chính là con khỉ nhỏ." Phong Khải Trạch bước hai bước về phía trước đi thẳng tới trước mặt cô, cách mặt cô khoảng hai mét.

Từ từ tháo mắt kính xuống, nhìn cô đầy thâm tình và vô cùng ôn nhu.

Tạ Thiên Ngưng sững sờ giống như khúc gỗ, trơ mắt nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu liền xuất hiện những chuyện xảy ra gần đây cùng với anh.

Anh bám lấy cô, quan tâm cô, cải tạo cô, giúp cô hả giận, đồng ý bỏ tiền mua mọi thứ cho cô. Tất cả đều là những chuyện khiến người ta cảm động, lại khiến người ta hoài nghi.

Nếu như anh thật sự là con khỉ nhỏ, vậy mục đích anh đến gần cô là gì, chẳng lẽ thật sự muốn đuổi theo cô sao? Còn không chính là đùa giỡn cô, để báo thù vụ hồi còn bé cô hay cãi nhau với anh.

Phân tích mọi chuyện lại, thì khả năng sau có vẻ đúng hơn.

Nghĩ đến điều này, Tạ Thiên Ngưng đột nhiên tung một quyền, trực tiếp đánh vào mặt Phong Khải Trạch.

Dùng hết sức mạnh. "A ——"

Phong Khải Trạch không ngờ đến việc cô đột nhiên đánh người, một chút phòng bị cũng không có, cứ thế lãnh trọn một quyền, sau khi bị đánh lập tức lấy tay che mắt, kêu gào bi thống một tiếng, buồn bã nói: "Tại sao lại đánh anh?"

"Có đau không?" Tạ Thiên Ngưng ngây ngốc hỏi.

"Đương nhiên rất đau."

"Nếu đau, vậy chứng tỏ tôi không có nằm mơ."

"Bé ngốc này, ban ngày ban mặt, làm sao mà nằm mơ ban ngày được chứ."

"Tôi không có muốn nằm mơ ban ngày, tôi còn muốn đánh người, con khỉ nhỏ đáng chết còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi đánh chết cậu." Tạ Thiên Ngưng đột nhiên nổi điên, xông lên, dùng sức đánh.

Phong Khải Trạch không có đánh lại, chỉ là ôm đầu của mình, để cho cô đánh, trong miệng không ngừng gọi dừng: "Wey wey Wey, dừng tay lại, dừng tay lại đi."

Nếu như anh đánh lại, cô còn có thể ra tay đánh trả sao?

Chỉ là anh không muốn đánh cô.

"Đánh đủ rồi tự nhiên tôi sẽ dừng lại. Tên khốn khiếp, khi còn bé bắt nạt tôi xem như không tính, lớn rồi còn tới trêu đùa tôi, chơi rất vui có phải không, tôi thấy cậu đáng bị đánh đòn, tôi đánh, tôi đánh, đánh cho cậu thành đầu heo, tôi xem cậu sao này còn dám tới trêu chọc tôi nữa không."

Thì ra gần đây anh bám dính lấy cô, còn nói gì muốn theo đuổi cô, tất cả đều chỉ đùa giỡn cô thôi, mục đích chính là muốn báo thù.

Biết rõ cô vừa mới bị một người đàn ông tổn thương, anh lại tới làm tổn thương cô, thật đáng chết.

"Đồ đáng chết, chỉ biết bắt nạt tôi, đáng ghét, đáng ghét."

"Dừng tay." Phong Khải Trạch bị đánh đau, thấy cô không có ý dừng lại vì vậy hét lớn một tiếng, đứng thẳng người trừng mắt nhìn cô.

Chỉ là trừng, chứ không có động thủ.

Tạ Thiên Ngưng giơ tay lên, vốn còn muốn tiếp tục đánh, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đáng sợ kia, liền có chút sợ sệt, không dám đánh nữa, đành rụt tay xuống, trông ánh mắt lộ ra vẻ ai oán ngước nhìn, thì ánh mắt sắc bén cũng dần dịu lại.

Với lại cô cũng không thể đánh tiếp rồi, bởi vì hai bàn tay rất đau nhức.

Mới vừa rồi chỉ lo đánh, mà không biết đã đánh bao nhiêu, hiện tại dừng lại mới nghĩ đến lực đánh của mình, lúc cô đánh anh thì đồng thời tay của cô cũng đau như vậy.

Anh thật sự là con khỉ nhỏ sao?

Nhưng bây giờ nhìn lại anh, không còn gầy yếu, vả lại còn rất cường tráng, thật quá khác biệt với con khỉ nhỏ lúc còn bé chỉ gầy đến da bọc xương.

Phong Khải Trạch thấy cô không có động thủ đánh nữa, vẻ mặt cũng từ từ nhu hòa, cảm xúc trong lòng như bị ứa nghẹn lại khiến anh càng ngày càng kích động, càng ngày càng không thể khống chế được mình.

Cuối cùng không khống chế được mình, duỗi cánh tay dài một cái, ôm cô vào trong ngực, cường thế hôn lên đôi môi của cô.

"Ưmh ——"

Tạ Thiên Ngưng không ngờ anh đột nhiên cưỡng hôn cô, kinh ngạc trợn to hai mắt, đờ người, đầu óc của cô trở nên trống rỗng.

Thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lý trí, hai tay liều mạng đẩy anh ra, dùng sức giãy giụa.

Nhưng dù dốc hết sức cũng không được, lực của anh rất mạnh, giữ chặt cô trong lồng ngực, không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Anh lại tiếp tục hôn cô, nụ hôn của anh vô cùng bá đạo, nhưng cô có thể cảm thấy, ở bên trong bá đạo còn có mùi vị dịu dàng, rất tuyệt vời.

Lần này, cô lại thua rồi.

Tạ Thiên Ngưng phản kháng lại một lúc, nhưng rồi cũng từ từ chìm đắm trong nụ hôn vừa bá đạo lại tràn ngập nhu tình này, vô thức nhắm mắt lại, kìm lòng không nổi liền đáp trả lại.

Phong Khải Trạch càng thêm hưng phấn, ôm cô càng chặt hơn, ở dưới ánh mặt trời ấm áp hôn cô càng mãnh liệt.

Mười sáu năm trước tại nơi này cô đem trái tim của anh mang đi, mười sáu năm sau, anh muốn ở chỗ này cũng sẽ lấy đi trái tim của cô, như vậy mới công bằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK