Mặc dù anh chưa từng gặp qua Ôn Thiếu Hoa, nhưng trên tài liệu của anh có hình hắn ta, có lẽ vì liên quan đến Tạ Thiên Ngưng, nên một người chưa bao giờ để ý đến bất luận kẻ nào như anh, ngay lập tức nhớ kỹ tên đàn ông đáng kinh tởm này.
Hai người kia tới bệnh viện làm gì?
Chẳng lẽ đến tìm Tạ Thiên Ngưng sao?
Một người đàn ông mang theo niềm vui mới đến tìm vị hôn thê bị vứt bỏ của mình, chẳng phải là muốn đả kích người khác hay sao?
Phong Khải Trạch càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cũng có chút lo lắng, liền bước nhanh về phía phòng bệnh.
Anh phải mau chóng trở về phòng bệnh, xem hai người kia đã làm gì quả táo của anh rồi?
Ôn Thiếu Hoa với Tạ Minh San không biết Phong Khải Trạch, cho rằng anh là người lạ, cứ như vậy đi lướt qua anh, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Một mình Tạ Thiên Ngưng ở trong phòng bệnh, ngồi ngơ ngác trên giường, tiếp tục nghĩ đến người đã cứu cô.
Khi cô biết người cứu cô không phải là Ôn Thiếu Hoa thì trong lòng chợt cảm thấy có chút mất mác, nhưng cũng có phần cao hứng.
Bây giờ cô với Ôn Thiếu Hoa đã không còn quan hệ, có lẽ giữa hai người đã không còn chút liên quan nào nữa rồi, cô lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút.
Từ giờ trở đi cô với Ôn Thiếu Hoa đã hoàn toàn vạch rõ giới hạn, vứt bỏ hết tình cảm suốt mười năm qua.
“Đúng vậy, Tạ Thiên Ngưng, từ giờ trở đi mày phải sống cho chính mình, hãy cố gắng lên.”
Lảm nhảm mấy câu, sau đó hét to một tiếng phát tiết nỗi lòng của mình, quăng toàn bộ đau đớn trong tim ra ngoài.
“A_____”
Phong Khải Trạch vừa tới ngoài cửa, nghe thấy tiếng la, hốt hoảng không kịp gõ cửa liền trực tiếp xông vào.
Binh___
Tiếng đẩy cửa thật lớn làm Tạ Thiên Ngưng giật mình, tầm mắt lập tức nhìn về người vừa tới, nhất thời kinh ngạc làm gương mặt trầm xuống, vừa tức giận lại có chút chán ghét nói: “Tại sao lại là anh?”
Ông trời ơi, đừng đùa quá lớn như vậy chứ, cư nhiên để cho một tên bệnh thần kinh cứ quấn lấy cô mãi không tha.
Tha cho cô đi.
Phong Khải Trạch mặc kệ cô phẫn nộ hay chán ghét, bước nhanh đến bên giường, cẩn thận quan sát cô nhiều lần, lại không thấy trên người cô có bất kỳ vết thương gì, nên cũng yên tâm hơn phân nửa.
“Phong tiên sinh, rốt cuộc anh định bám theo tôi tới khi nào đây?” Tạ Thiên Ngưng không biết nói gì với hành động kì quái của anh.
Một kẻ làm cô đau lòng vừa mới rời khỏi, không ngờ lại xuất hiện một kẻ khác chuyên làm cho cô tức giận, như vậy làm sao cô sống nổi chứ?
“Quấn quýt cả đời.” Phong Khải Trạch nâng đôi môi mê người lên, cười nhạt, trong đôi mắt lộ ra tia sáng dịu dàng, lại ẩn chứa sự mê hoặc kỳ quái, thần bí tới mức làm người khác không đoán được rốt cuộc anh đang muốn làm gì.
Nhưng cô có thể khẳng định một điều, anh thật sự rất đẹp trai.
Từ trước đến nay Tạ Thiên Ngưng không thích các anh chàng đẹp trai, nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được muốn nhìn nhiều hơn nữa, không kìm lòng nổi mà lên tiếng.
“Oa, đúng là rất xinh đẹp.”
Nếu như có bạn trai như vậy, tin rằng nhất định sẽ làm người khác ghen tỵ chết đi được.
Xinh đẹp____ dùng từ này để hình dung, làm Phong Khải Trạch hơi bất mãn, nghiêm mặt nhướng mày.
Đối với một người đàn ông mà nói, dùng từ ‘ xinh đẹp’ để hình dung quả thật là một loại sỉ nhục.
“Nhìn đủ chưa?” Anh không vui hỏi, cắt ngang nhã hứng của cô.
Anh không phản đối cô nhìn anh, nhưng anh không cho phép cô dùng từ ‘xinh đẹp’ để hình dung anh như vậy.