Mục lục
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này của Tạ Thiên Ngưng khiến Hồng Thi Na tức sùi bọt mép, giận đến không cách nào giữ vững hình tượng ôn nhã điềm tĩnh của mình, có phần phát điên, lập tức quát lại "Tôi dùng tiền nhà mình có gì mà mất mặt. Còn cô, cô không chỉ không có nhà, ngay cả công việc cũng không có, bây giờ ăn ở đều là dùng của ngưiờ khác vậy mà còn ở trước mặt tôi hô to gọi nhỏ, thật đáng xấu hổ. Cô cứ quấn lấy Phong Khải Trạch như vậy không phải là vì tiền của anh ấy sao? Tài khoản của anh ấy bây giờ đã bị đóng băng, những ngày an nhàn của các người không còn kéo dài được lâu đâu."

"Thì ra là cá ăn bám tộc, trong mắt tôi người chỉ biết ăn bám là đáng thẹn nhất. Bây giờ tất cả những gì tôi tiêu dùng đều là của vị hôn phu của tôi, cô ngưỡng mộ hay là ghen tỵ?" Tạ Thiên Ngưng không những không bị lời của Hồng Thi Na đả kích mà còn có thể hùng hồn phản bác lại.

Phong Khải Trạch phối hợp hoàn cảnh trước mắt cho nên đưa ngón tay cái ra khen ngợi cô.

Sự khen ngợi này càg khiến Hồng Thi Na thêm tức giận nên không khua môi múa mép với Tạ Thiên Ngưng nữa, ngược lại dùng giọng nói hung hăng chất vấn Phong Khải Trạch: "Khải Trạch, giữa em và cô ta, anh chọn ai? Anh nên biết, nếu anh chọn cô ta nhất định sẽ là hai bàn tay trắng, bác Phong tuyệt đối không cho anh thừa kế Phong thị đế quốc."

"Cô đang uy hiếp tôi sao?" Phong Khải Trạch lạnh lùng nói, trong mắt lạnh lẽo giống như cái băng lạnh của tuyết.

"Đây không phải là uy hiếp, đây là sự thật, em chỉ nói sự thật cho anh biết mà thôi. Bác Phong giờ đã hạ lệnh xuống, phong tỏa tài khoản ngân hàng của anh, em nghĩ cái nhà này rất nhanh cũng chẳng còn nữa, chẳng lẽ anh định đợi đến khi trở thành tên ăn mày đầu đường xó chợ mới quay đầu lại sao?"

"Hồng Thi Na, cô yên tâm đi, khả năng cô trở thành ăn mày đầu đường xó chợ cao hơn tôi nhiều, cô nên tự lo lắng ình trước mới đúng. Còn sự lựa chọn của tôi sẽ không thay đổi, cô đã quấy rối nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi, tôi muốn cô lập tức biến mất, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đến giải quyết, kiện cô xâm phạm trái phép vào nhà dân, còn chạm đến đồ vật riêng tư, khiến tội của cô lớn một chút, đó chính là ăn cắp. Nếu như chuyện này lộ ra ngoài, giới truyền thông nhất định sẽ không e dè viết báo."

"Em, em ăn cắp lúc nào?" Tâm trạng Hồng Thi Na rất kích động, vốn không thể tiếp nhận tội hữu danh vô thực này.

"Quần áo cô đang mặc trên người là của vợ tôi, cô chưa được phép đã tự tiện lấy ra mặc, cái này có khác gì ăn cắp?"

"Được, vậy báo cảnh sát đi, báo cảnh sát đi, tốt nhất là làm lớn chuyện, gây dư luận xôn xao khiến ọi người đều biết. Em không còn mặt mũi nào nhưng có thể kéo các người cùng mất mặt cũng không tồi."

Vốn Hồng Thi Na có hơi sợ, nhưng nghĩ một lát cũng không hoảng, thậm chí lớn lối hơn lúc nãy. Dù sao những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, nếu thực đến đồn cảnh sát chưa chắc cô đã thiệt thòi.

Phong Khải Trạch không ngờ da mặt của cô ta dày như thế, không thể nào chịu đựng được nữa, vì vậy dùng sức nắm chặt cổ tay của cô ta, mạnh mẽ kéo cô ta ra ngoài.

"A -- đau quá, Phong Khải Trạch, anh đang làm gì đấy, buông em ra, rất đau." Hồng Thi Na đau đến mức kêu to, dù cô cố gắng giãy giụa thế nào cũng vô dụng, rất nhanh đã bị kéo ra đến bên ngoài.

Tạ Thiên Ngưng đi theo ra ngoài, xem tình hình thế nào.

Thím Chu và những người khác cũng đều cùng đi ra, đối với chuyện xảy ra, chỉ nhìn không nói, cũng không ra tay.

"A -- xương em sắp gãy, Phong Khải Trạch, anh buông em ra, tay em sắp gãy rồi, đau quá." Tiếng kêu của Hồng Thi Na càng lúc càng lớn, nhưng không có tác dụng gì.

Phong Khải Trạch không nói lời nào, kéo tay cô không chút nào thương tiếc lôi đến cổng, sau đó đẩy cô ra ngoài, khóa cổng lại.

"A --"

Hồng Thi Na bị đẩy, trọng tâm không vững ngã xuống đất, đợi lúc cô bò dậy, cổng đã bị khóa lại, không vào được cô chỉ có thể đứng chửi rủa bên ngoài "Phong Khải Trạch, sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh thật là quá đáng." Nét mặt thay đổi.

Trên người cô bây giờ chỉ mặc một cái áo ngủ, bên trong không mặc gì, đôi dép dưới chân vì giãy giụa lúc này mà đánh rơi trên đường nên bây giờ chỉ còn chân trần.

Bộ dạng chật vật như vậy bảo cô làm sao ra đường?

"Không phải là tôi quá đáng mà là cô không biết xấu hổ, sau này cô đừng mơ tưởng bước chận vào nơi này một bước nữa, hừ." Phong Khải Trạch không nhìn cô, xoay người lại, ra lệnh với mọi người, "Bắt đầu từ hôm nay, không có lệnh của tôi, không cho phép để bất cứ người nào đi qua cánh cửa này, biết không? Nếu ai còn dám để đây người phụ nữ này vào, thì cút cho tôi."

"Dạ, ông chủ."

"Vâng"

Thím Chi cùng đám hầu nữ lập tức trả lời.

Hồng Thi Na dùng sức lay cổng sắt, còn chưa cam tâm, nghiêm nghị ra lệnh, "Mở cửa cho tôi, có nghe thấy không, mở cửa."

Tạ Thiên Ngưng thấy bộ dạng của cô ta như vậy, có chút cảm thấy không ổn, vì vậy cô nói chút lời "Con khỉ nhỏ, anh xem cô ta bây giờ cũng chỉ mặc một bộ áo ngủ, một cô gái như vậy mà đi ra ngoài khó tránh khiến mọi người chỉ trích, không bằng để cho cô ta mặc quần áo đã."

Phong Khải Trạch không trả lời cô, mà ra lệnh cho thím Chu đứng một bên "Thím Chu, bà lấy tất cả quần áo và đồ vật khác ném ra cho cô ta."

"Dạ, ông chủ." Thím Chu nghe lệnh sau lập tức đi làm.

Hồng Thi Na nghe thấy rõ những lời này, vốn còn chút tình cảm say đắm với Phong Khải Trạch nhưng trong mặt giây này hóa thành oán hận.

Cho dù không chiếm được người đàn ông này, cô cũng không cho người khác chiếm được, cô sẽ khiến anh phải trả giá thật đắt cho sự vô tình này.

Không bao lâu, thím Chu đã đem toàn bộ quần áo của Hồng Thi Na đi ra, đưa cho Phong Khải Trạch "Ông chủ, toàn bộ những thứ này đều là đồ của cô ấy."

Phong Khải Trạch nhìn cũng không nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Ném hết ra cho cô ta, chỉ cần là những đồ cô ta đã dùng qua đều ném hết đi cho tôi, lập tức bài biện đại sảnh lại như cũ."

"Vâng"

Thím Chu nghe lệnh làm theo, đến gần một chút, ném những thứ trong tay ra cổng đưa, sau đó quay về đại sảnh làm việc.

Hồng Thi Na nhìn thấy quần áo cùng ví da của mình, ngay cả đồ lót cũng có, loại cục diện lúng túng để khiến cô thật căm hận, vì vậy đầu tiên là nhặt mấy thứ lên, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm Phong Khải Trạch, bỏ lại một câu hung ác "Phong Khải Trạch, tôi sẽ không quên sự sỉ nhục anh mang đến cho tôi hôm nay, một ngày nào đó, tôi muốn anh trả giá gấp mười lần."

Phong Khải Trạch nghe được câu nói hung ác ấy quay người lại, khuôn mặt cười xấu xa, tà ác nói: "Hồng Thi Na, đây mới là bộ mặt của cô phải không, gì mà tiểu thư danh giá, gì mà dịu dàng điềm tĩnh, tất cả đều là cô giả tạo lừa gạt người, ác độc, nham hiểm, vô sỉ hèn hạ, mới phải bản chất của cô."

"Tôi toàn tâm toàn ý đối với anh, anh lại nhiều lần nhục nhã tôi như vậy, chà đạp tôi, Phong Khải Trạch, anh chờ đó, cho dù ngọc nát đá tan, tôi cũng không để yên cho anh."

"Chỉ sợ là cô lấy trứng chọi đá."

"Vậy chờ xem, anh càng không muốn lấy tôi, tôi càng muốn anh phải lấy, ngược lại tôi muốn xem anh có thể hài lòng bao lâu? Hừ." Hận ý trong lòng Hồng Thi Na đã đạt đến đỉnh, vì hận cùng giận khiến cho khuôn mặt vốn mềm mại trở nên vô cùng hung ác, nham hiểm trừng mắt liếc Tạ Thiên Ngưng, sau đó giận đùng đùng xoay người rời đi.

Tạ Thiên Ngưng thấy ánh mắt cô ta như thế, lại nghe lời cô ta mới nói, trong lòng thấp thỏm lo lắng nói, "Con khỉ nhỏ, chúng ta chọc Hồng Thi Na như vậy chỉ sợ sau này cô ta sẽ quay lại trả thù chúng ta, nói không chừng sẽ làm ra loại chuyện cực đoan."

"Về đấu hiểm độc, cô ta không đấu lại anh, về tâm cơ, cô ta còn chưa đủ trình độ để so với anh, về thực lực, cô ta càng không thể, sợ cái gì?" Phong Khải Trạch căn bản không đem lời nói của Hồng Thi Na để trong lòng, xem cô ta như cái rắm.

Người phụ nữ này trừ dựa vào tập đoàn Hồng thị còn biết cái gì?

"Có câu nói ‘Chó cùng rứt giậu’, lỡ như cô ta cùng đường làm liều thì sao? Không phải em cố ý muốn tổn hại anh, ngạn ngữ Trung Quốc có câu ‘Kiêu binh tất bại’, thực lực của anh bây giờ cùng mưu lược thực sự rất lợi hại, nhưng cũng không có nghĩa là anh vô địch, mọi việc vẫn nên coi chừng thì tốt hơn, tránh cho đắc ý quên mình bên dưới nhiễu loạn."

"Tuân lệnh, bà xã đại nhân. Hôm nay giằng co một ngày, thời gian cũng không còn sớm, tắm một cái rồi ngủ đi, ngày mai còn phải đến Ôn gia!"

Thiên Ngưng nói đúng, ‘Kiêu binh tất bại ’, xem ra anh không nên khinh địch.

"Anh không nhắc suýt nữa em quên ngày mai phải đến Ôn gia. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện khiến em cảm thấy thật lộn xôn, thật choáng váng."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, những chuyện này em xem như không phả chuyện gì quan trọng là được rồi. Hai ngày nữa anh thuê bảo vệ lợi hại một chút, tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra nữa."

Thật sự là nên thuê bảo vệ, còn phải nuôi mấy con chó lợi hại, hơn nữa còn phải là chó biết cắn người.

"Cũng được, không sao nữa rồi. Anh cũng tắm một cái rồi ngủ đi, em thật sự mệt, ngủ ngon." Tạ Thiên Ngưng ngáp một cái, sau đó đi về tắm rồi ngủ, đem toàn bộ những chuyện không vui hôm nay vứt qua một bên, không muốn tiếp tục suy nghĩ quá nhiều, vì suy nghĩ nhiều cũng không làm được gì.

Chơi một ngày, cũng náo loạn cả một ngày, toàn thân mệt mỏi, nên nghỉ ngơi, giữ tinh thần thật tốt mới có thể đối mặt với những khó khăn.

Ban đêm, sau khi tắt đèn ngủ, một mảnh mờ tối, không tới một phút, lập tức khiến cô liên tưởng đến những gì đã thấy ở nhà ma hôm nay, kết quả tự hù mình cả người đổ mồ hôi lạnh, dù dùng chăn che kín cả người cũng không giúp ích gì, bởi vì những hình ảnh kinh khủng đều ở trong đầu cô, hơn nữa còn tuần hoàn hiện ra, khiến cô vốn không còn chuyện gì để nghĩ càng không cách nào an tâm ngủ.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến trong thời gian ngắn cô quên đi chuyện ở nhà ma nên không thấy sợ. Nhưng sau khi an tĩnh lại, tất cả tất cả cùng hiện ra.

Xong rồi xong rồi, chuyện cô sợ nhất lại tới, hiện tại cô cũng không thể đi tìm Đinh Tiểu Nhiên ngủ cùng?

Nhưng ngủ một mình lại thấy sợ.

Làm thế nào?

Trong lòng Tạ Thiên Ngưng run sợ vươn một bàn tay, rất nhanh sau đó ấn công tắc, bật đèn trong phòng sáng lên, lúc này mới dám kéo chăn che đầu xuống, miệng hít thở không khí mới.

Cho dù trong phòng sáng, nhưng cô vẫn thấy sợ như vậy, cứ có cảm giác bốn phía đều u ám.

Buổi tối nay nếu không có người ở cùng, nhất định cô không ngủ được, nhưng tìm ai đây?

Phong Khải Trạch --

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK