"Cha, thật xin lỗi, con —— bây giờ không phải lúc la mắng con , trước mắt mau cứu con ra đi, chỗ này cao quá, con rất sợ." Hồng Thi Na đã sợ đến mất bình tĩnh, không chỉ sợ Phong Khải Trạch đẩy cô xuống lầu, càng sợ anh giữ không chặt khiến cô bị ngã xuống.
"Cha thật hối hận vì lúc đầu đã chọn con."
"Cha, thật xin lỗi, con sai rồi, con không nên chỉ lo nghĩ đến báo thù,con sai rồi."
"Ai ——" nghe con gái nhận sai, Hồng Thiên Phương chỉ có thể nặng nề thở dài, muốn mắng cũng mắng không nổi, nhìn Phong Khải Trạch, cầu khẩn nói: "Phong Khải Trạch, cậu muốn thế nào, nói đi."
Phong Khải Trạch hạ chiếc nhẫn trên tay xuống bên mặt củaHồng Thi Na, vạch ra một vết máu đỏ, lạnh lùng nói: "Hồng Thiên Phương, tham vọng của ông quả là không nhỏ, muốn đoạt lấy 60% cổ phần Phong thị đế quốc, bất quá có một chuyện ông dường như chưa biết."
"Chuyện gì?"
"Ăn nhiều thì cũng phải có năng lực kiếm tiền mua cơm chứ, ông muốn nuốt luôn cả 60% Phong thị đế quốc kia, vậy xin hỏi ông có năng lực nuôi nổi cái lòng tham vô đáy này của ông không?"
"Tôi——"
"Tôi khẳng định nói cho ông biết, ông không có đủ năng lực này, với năng lực không đủ thì đừng có ăn nhiều như vậy, nếu không sẽ xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ ông gánh không nổi."
"Lời này của cậu là có ý gì?" Hồng Thiên Phương càng ngày càng sợ, mới vừa rồi chẳng qua chỉ sợ cứu không được con mình, bây giờ còn sợ tất cả mọi thứ trong tay đều biến mất, bởi vì ánh mắt lúc này của Phong Khải Trạch, giống như muốn làm cho người ta chết.
Phong Khải Trạch tiếp tục quơ chiếc nhẫn qua lại trên mặt Hồng Thi Na, bất quá lần này không có gây ra vết thương, chẳng qua chỉ hù dọa cô, "Cha con hai người quả đúng là minh chứng cho lời của cổ nhân, hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ, thật sự quá giống,cả hai đều thích hỏi người ta ‘ lời này là có ý gì? ’"
*hữu kỳ phụ tất hữu kỳ nữ: (muốn biết con gái thế nào thì hãy nhìn cha của cô ta), cha và con gái đều giống nhau.
"Bớt nói những lời vô nghĩa đi,cậu chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc làm thế nào cậu mới chịu đồng ý thả người?"
"Mới vừa rồi các người không phải nói còn có nhiều thời gian, nên cứ luôn lảm nhảm sao, bây giờ tôi có rất nhiều thời gian, nên sẽ lặp lại lời các người vừa nói, đêm còn dài, thời gian còn rất nhiều."
"Phong Khải Trạch."
"Hồng Thiên Phương, chúng ta cùng nhau từ từ chơi. Lấy sợi giây thừng kia lại cho tôi." Phong Khải Trạch dùng ngón trỏ chỉ vào sợi dây bên cạnh, ra lệnh cho người đem sợi giây lại.
Những người bên cạnh không biết nên nghe theo mệnh lệnh của anh không, không biết phải làm sao đành nhìn về phía Hồng Thiên Phương, chờ ông ra chỉ thị.
Hồng Thiên Phương gật đầu một cái, để họ nghe theo lệnh làm việc.
Một người nam nhân nhận được mệnh lệnh, liền nhặt sợi dây trên đất lên, đưa cho Phong Khải Trạch.
"Anh muốn lấy sợi dây để làm gì?" Hồng Thi Na nghi ngờ hỏi, lúc này cả người đã nhũn ra, thật sự sợ mình sẽ bị đẩy xuống từ lầu mười.
"Đợi lát nữa cô sẽ biết." Phong Khải Trạch cười âm hiểm, nắm lấy sợi dây, sau đó trói chặc hai tay Hồng Thi Na, vì để chắc chắn, cho nên đã trói rất nhiều vòng, còn lấy luôn chiếc chìa khóa ở trong tay cô.
"Anh trói tôi lại để làm gì?"
"Đợi lát nữa cô sẽ biết."
"Anh—— đừng trói chặc thế chứ?" Hồng Thi Na nghe được đáp án giống nhau, cho nên không hỏi nhiều nữa, nhưng lại phát hiện anh trói cô lại rất nhiều vòng, hơn nữa trói rất chặc, làm cho nàng hai cổ tay cũng đau đớn, cảm giác rất không thoải mái.
"Không trói chặc một chút, lỡ như chút nữa rơi ra, cô cũng đừng trách tôi." Phong Khải Trạch tiếp tục trói, trên mặt vẫn là cười bí hiểm, mặc dù biết anh đang mưu tính chuyện gì, nhưng lại không ai đoán ra được.
Hồng Thiên Phương thấy có cơ hội thừa cơ muốn cứu người, vì vậy liền đưa mắt nhìn sang những người bên cạnh, điệu bộ, ý bảo bọn họ nắm chặc cơ hội hành động.
Những người kia nhận được ám hiệu của ông, đang định động thủ, ai ngờ nghe thấy tiếng hét sợ hãi, cắt đứt tất cả hành động bọn họ.
Phong Khải Trạch sau khi trói chặc Hồng Thi Na, liền lấy sợi dây quấn vòng thanh lang can bằng sắt, dùng sức đẩy cô một cái.
"A ——" chuyện tới quá đột ngột, Hồng Thi Na căn bản chưa chuẩn bị sẵn tâm lý, liền bị người đẩy xuống, cả người tự nhiên lơ lửng, cô chỉ có thể hoảng hốt la to.
"Thi Na ——" Hồng Thiên Phương không ngờ tới Phong Khải Trạch thật sự đẩy người xuống, hoảng hốt la lên muốn xông tới, nhưng lại bị gọi lại.
"Đứng lại." Phong Khải Trạch cầm một đầu sợi dây khác, cảnh cáo Hồng Thiên Phương, "Nếu như ông dám bước tới trước một bước, tôi sẽ bỏ tay ra, đến lúc đó hậu quả như thế nào, chính ông tự gánh lấy."
"Được, tôi không đi, tôi sẽ đứng tại chỗ này, cậu nhất định không được bỏ tay ra." Hồng Thiên Phương bị dọa sợ đến mức không dám làm loạn, trán tràn đầy mồ hôi lạnh, mới vừa rồi còn tưởng con gái mình đã chết chắc, giờ quả thật vô cùng sợ hãi cực độ. Phong Khải Trạch, quả nhiên không dễ chọc.
Hồng Thi Na bị treo ngược ở giữa không trung, may mắn vì đã nhặt được cái mạng về, mới vừa rồi tự nhiên bị thả ra, khiến cô hiểu cái chết rất đáng sợ, lúc trước còn cả gan nói ôm Tạ Thiên Ngưng chết chung, bây giờ, cô đã không còn can đảm kia nữa , chỉ cầu có thể có được một con đường sống, vì vậy không ngừng ra mặt cầu xin, "Phong Khải Trạch, tôi biết sai rồi, mau kéo tôi lên đi, anh muốn làm gì thì làm trước mắt hãy kéo tôi lên đi, tôi hứa với anh chỉ cần anh kéo tôi lên, từ nay về sau tôi không bao giờ ... gây phiền phức cho anh và Tạ Thiên Ngưng nữa."
"Lời cô nói, tôi không thể nào tin được." Phong Khải Trạch cầm sợi dây thừng trong tay, sau khi nói xong một câu, lại thả ra một chút.
Bởi vì sợi giây rất dài, chỉ cần sợi dây hơi lỏng một chút thì đương nhiên người sẽ bị lung lay mạnh một chút.
"A —— Đừng mà." Hồng Thi Na đột nhiên bị hạ xuống thấp khiến cô bị dọa sợ đến bể mật, không chỉ cả người đầy mồ hôi lạnh, còn bậc khóc, tiếp tục tìm người cầu xin tha thứ, "Cầu xin anh, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, tôi không muốn chết."
"Không phải lá gan cô rất lớn sao, không phải nói muốn tôi và Thiên Ngưng trả giá đắc sao, sao giờ lại sợ đến như vậy rồi hả?"
"Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, van xin anh hãy kéo tôi lên trước đi, bị treo ngược như vậy rất khó chịu, tôi không muốn chết, tôi bảo đảm, từ nay về sau sẽ không tìm anh và Tạ Thiên Ngưng gây phiền phức nữa."
"Bây giờ mới biết sợ, cô không thấy đã muộn rồi sao?" Phong Khải Trạch lại thả sợi dây ra một chút.
"A ——" Hồng Thi Na bị dọa sợ đến khóc lớn oa oa, không cầu xin Phong Khải Trạch tha thứ nữa, mà là hướng Hồng Thiên Phương cầu cứu, "Cha, cứu con, mau cứu con."
Hồng Thiên Phương nghe tiếng cầu cứu của con gái, cho dù biết mình bất lực, nhưng vẫn muốn cùng Phong Khải Trạch đàm phán, "Phong Khải Trạch, nói ra yêu cầu của cậu đi, chỉ cần cậu đồng ý bỏ qua cho Thi Na, cậu muốn cái gì tôi cũng đồng ý với cậu."
"Thật?"
"Thật."
"Được, đem toàn bộ tài sản của ông chuyển sang tên của tôi, giờ đi làm đi."
"Cái gì, toàn bộ tài sản?" Hồng Thiên Phương vừa nghe toàn bộ tài sản, sắc mặt càng khó nhìn hơn, tựa hồ như thấy cái chết trước mặt.
Thật không hỗ là cha con, Phong Gia Vinh muốn toàn bộ tài sản, phong Khải Trạch cũng muốn toàn bộ tài sản, chẳng lẽ Hồng gia bọn họ thật sự hôm nay tiêu đời rồi sao?
"Được rồi, toàn bộ tài sản, bao gồm Bất Động Sản, cổ phiếu ,vân vân, một phần cũng không thể thiếu." Phong Khải Trạch vuốt vuốt sợi dây trong tay, uy hiếp nói, cười gian xảo hơn vừa rồi.
Đoạt lấy hết toàn bộ tài sản của Hồng Gia, anh xem bọn họ về sau còn cách nào để gây sóng gió.
"Cậu muốn tôi làm ngay bây giờ, chuyện này làm sao có thể, nơi này không có gì cả, tôi sao chuyển toàn bộ tài sản sang tên của cậu chứ?" Hồng Thiên Phương kiếm cớ từ chối, không chỉ muốn cứu con gái, còn muốn giữ lại Hồng gia.
"Ông không phải gọi tôi tới nơi này bàn chuyện cổ phần sao, nói vậy nhất định đã chuẩn bị xong tất cả, thứ gì cũng đều có, trước tiên đem toàn bộ tiền trong ngân hàng của ông chuyển sang tên tôi, kế tiếp nên làm cái gì, ông cũng rõ rồi chứ, về phần Bất Động Sản, trước hết cứ viết theo tôi nói, đem toàn bộ chuyển sang tên tôi, đóng con dấu vào là xong."
"Này ——" Hồng Thiên Phương có chút không tự nguyện, do dự một lúc.
Phong Khải Trạch không cho ông có bất cứ thời gian do dự nào, liền thả sợi dây ra một chút.
"A ——" Hồng Thi Na cảm giác thân thể mình lại rơi xuống, sợ hãi rống to, vì giữ lấy tánh mạng, liền khuyên Hồng Thiên Phương đồng ý, "Cha, cha mau đáp ứng với anh ta đi, nếu không con sẽ bị rơi xuống đó."
"Đúng vậy, ông mau đồng ý đi, bằng không con gái ông sẽ té xuống đó nha."
"Cha, con van cầu cha, cha mau đồng ý anh ta đi."
Hồng Thiên Phương nắm chặc quả đấm, nhất thời không thể đưa ra lựa chọn khác, bất đắc dĩ đành tức giận mắng chửi người, "Đều tại mày, tao bảo mày mau làm chuyện quan trọng trước đi, này cũng do mày không chịu nghe, nếu dùng tất cả tài sản cứu mày, thì làm sao cứu Thừa Chí ra has? Quả thật lúc đầu tao không nên chọn mày."
"Cha, con biết sai rồi, van xin cha mau cứu con đi, con thật sự rất sợ." Hồng Thi Na khóc thút thít cầu xin, nhìn xuống dưới chân, thấy hai chân của mình treo ở giữa không trung, kết quả bị dọa sợ đến không dám nhìn nữa, tiếp tục cầu xin, "Cha, cứu, cứu con, con không muốn chết, con thật sự rất sợ."
"Cứu mày, vậy Thừa Chí làm sao bây giờ?"
"Tạm thời bây giờ anh hai không có gặp nguy hiểm, hãy cứu con, con có cách cứu anh hai ra. Cha, con biết lỗi rồi, sau này con không dám nữa, cha ơi hãy mau cứu con với."
"Ai ——" Hồng Thiên Phương lần nữa thở dài, không thể làm gì khác hơn là cùng Phong Khải Trạch đàm phán, "Phong Khải Trạch, còn có cách nào để chúng ta bàn bạc nữa không?"
"Ông không có tư cách để ra điều kiện với tôi, mau lập tức làm theo lời tôi." Phong Khải Trạch chính là không nhượng bộ, bất cứ nói gì cũng không chịu, nhưng trong lòng lại không thấy lạ gì về số tài sản của Hồng Gia.
Hồng gia không sụp đỗ, anh sẽ không có ngày yên ổn, tất cả đều nằm trong chuyện Hồng Gia sụp đỗ.
"Nửa đêm canh ba, tôi biết viết sao để chuyển nhượng toàn bộ tài sản hết được đây, điều này không thể làm ngay giờ được."
"Một trang giấy là được, chỉ cần ông viết rõ lên trên đem toàn bộ tài sản chuyển sang cho tôi, rất nhiều thủ tục có thể để ngày sau bổ sung vào."
"Nơi này không có máy tính, cũng không có máy in, cho dù tôi muốn viết, cũng không viết được!"
"Đơn giản, lấy điện thoại cho tôi, tôi sẽ cho người mang đến đây."
"Cái gì?" Hồng Thiên Phương chỉ muốn trì hoãn, nhưng bất kể ông nói gì, đối phương đều có cách trả lời, lần này thật là làm khó cho ông.