"Bị đá hai cú vào bi đã đau khổ lắm rồi, anh đánh thêm nữa không chừng Cố Long chết thật thì sao? Anh cứ để xem Cố Long lại giở trò gì nào?"
Tiểu Chính Vũ được vợ can ngăn nên không muốn làm quá đánh người, chỉ tội cho Tiểu Bảo Bối ngốc nghếch bị doạ xanh mặt.
"Cái...cái gì mà đi tù! Bảo Bối không có tội mà"
Sống nhiều năm trên đời như vậy, đây là lần đầu tiên Bảo Bối bị doạ về chuyện đi tù. Cậu nổi tiếng là con ngoan trò giỏi, đi thưa về trình. Cậu...cậu đã làm nên tội gì?
Vẻ mặt Bảo Bối hoang mang, vậy mà Cố Long lại làm ra vẻ đau đớn dùng tay chỉ thẳng vào thằng em trai của mình nói.
"Một lần em đá anh ở bãi cát, lần thứ hai thì em đá anh ngã giường. Bây giờ thì hay rồi, không biết là bi của anh đã bị em đá vỡ chưa. Còn nữa, em có biết là bây giờ anh đi tiểu rất là đau không? Xét về độ thương tích, anh có thể kiện em cho em đi tù đó"
Từ Khánh biết là Cố Long chỉ hù doạ Bảo Bối thôi, nhưng mà lời hắn nói thì đúng khó nghe. Bé ngốc không khéo bị doạ sợ rồi.
Từ Khánh tức đến ngứa răng hỏi lại.
"Vậy ngài Cố thả dê Bảo Bối thì tôi nên kiện thế nào?"
Cố Long dường như biết trước đám người này sẽ làm khó hắn nên hắn hất cầm đáp.
"Cái gì mà gọi là thả dê? Mọi người kiểm tra trên người Bảo Bối xem có một vết tích nào do tôi để lại không? Tôi ôm Bảo Bối, lúc cảnh sát hỏi thì tôi cũng có thể đáp lại là việc ôm nhau là chuyện hiển nhiên, chuyện bình thường. Lúc tôi hôn môi Bảo Bối có ai chứng kiến không? Chỉ hôn môi chưa quá một phút, trên người em ấy đến một vết muỗi cắn còn không có! Bằng chứng không đủ thì lấy gì buộc tội tôi kia chứ?"
Nhìn cái mặt kênh kiệu thấy ghét của Cố Long, Từ Khánh lần này xắn tay áo lên định đánh người, cũng may là chồng của anh giữ anh lại. Nếu không cái tên này chắc chắn sẽ bị một cú đạp trời giáng lần thứ ba vào hạ bộ do Từ Khánh làm...
Tiểu Chính Vũ sầm mặt hỏi.
"Nhiều năm không gặp, cậu đúng là thiếu liêm sĩ hơn tôi nghĩ"
Cố Long le lưỡi làm mặt quỷ với đám người như con nít mới lớn ăn thua đủ với nhau, sau đó lại nhìn đến Bảo Bối đang sợ hãi cắn móng tay.
Hắn nhìn bé cưng run sợ mà cười thầm trong lòng, còn nói tiếp.
"Chậc! Bảo Bối à, anh khổ thân lắm đó. Em đánh anh, thương tật vẫn còn đang ghi trong bệnh án đây này. Bây giờ anh mang cái này nộp cho toà án, kiện em đi tù nhé? Cho em bị bắt vào tù, buổi tối ngủ trong tù chuột cắn chân em có được không?"
Lời nói hạ lưu phát ra, đến cả thư kí đứng ở góc tường trong đầy còn mắng thầm: "Chủ tịch quá trời quá đất chơi cái trò mất dạy rồi"
Thật ra! Cố Long chắc chắn sẽ không vì chuyện này làm quá lên, hơn nữa Bảo Bối là cục cưng của hắn. Nếu hắn cho cậu vào tù thật không khéo đây chính là pha "bóp d*i đồng đội" ngu nhất từ trước đến nay hắn đã làm. Hắn vốn dĩ đang nghĩ cách muốn bên cạnh cậu mà thôi.
Chưa kể đến việc chắc gì Bảo Bối đã vào tù, hơn nữa anh cả Chính Lâm có chết cũng sẽ bảo vệ hai đứa em mình. Việc Bảo Bối vào tù hay đến đồn cảnh sát là con số không.
Người tỉnh táo như Từ Khánh cùng Chính Vũ cũng hiểu rõ điều này, chỉ có Bảo Bối từ khi nghe hắn đe doạ đến mặt mũi trắng xanh.
Trần đời cậu sợ nhất là chuột, vào tù bị chuột cắn chân. Còn không thể gặp con trai, nghĩ đến thôi là đã muốn khóc rồi.
Tiểu Bảo Bối ngờ nghệch nhìn Cố Long đang hả hê.
Cậu chớp mắt nhìn hắn:
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
"Oa...anh...anh đừng bắt Bảo Bối đi tù. Bảo Bối sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh mà. Bảo Bối không có hư, việc gì phải bắt em đi tù cơ chứ? Anh muốn gì em cũng làm theo. Nhưng Bảo Bối không đi tù, Bảo Bối sợ chuột..."
Ngọn cờ khởi nghĩa đã vươn cao hơn một chút, Cố Long vui sướng đến độ sởn cả gai ốc. Hắn cười khà khà xoa đầu Bảo Bối nói.
"Cũng được thôi! Anh sẽ không cho em đi tù, nhưng em phải đáp ứng điều kiện của anh"
Nghe được việc không phải đi tù, Bảo Bối như đườ ân xá mà gật đầu lia lịa. Chỉ tội cho hai vợ chồng nhà Chính Vũ, nhìn một con mèo bắt nạt con chuột nhỏ mà bất lực. Ai bảo...là con chuột này tự chui vào ôm lấy mấy cọng lông mèo làm gì?
"Cái gì em cũng sẽ nghe theo anh mà"
Cố Long hất cầm hỏi trợ lí.
"Bệnh của tôi khi nào hồi phục?"
Trợ lí đẩy kính đáp.
"Ngày mai là có thể xuất viện rồi ạ"
Cố Long: "..."
Hắn hắng giọng, đổi trắng thay đen nói.
"Em cũng nghe rồi đó, bệnh của anh một năm mới chữa khỏi. Bệnh này rất nghiêm trọng cho nên anh muốn em về biệt thự của anh ở một năm để tiện chăm sóc anh, tiện thể mang theo Lục Khiết đi để em và con trai không phải xa nhau"