Mối quan hệ của Cố Tinh Anh và Tiểu Chính Lâm cũng được mọi người trong nhà họ Tiểu biết hết, cho nên chuyện Tinh Anh thường xuyên lui đến đây, ban đêm phòng của Chính Lâm đôi khi phát ra những tiếng ám muội là chuyện bình thường, phòng Bảo Bối có vách ngăn. Chẳng ảnh hưởng gì, chỉ có Tôn Đặng Dương mỗi lần đi chơi về đêm, thấy phòng anh cả không đóng cửa còn vang ra âm thanh tình ai thì nhịn không được rủa thầm.
Chỉ có Tiểu Chính Vũ là kì lạ, một tuần có bảy ngày thì hết bốn ngày ngủ ở ngoài. Buổi sáng về còn có dấu vết hôn ở trên khắp người, mặc cho người nhà gặn hỏi có phải là có người yêu rồi phải không thì anh hai vẫn một mực phủ định.
Mà cái người vừa phủ định đang không có yêu đương với ai cả đang nằm trên giường của một khách sạn lớn, bên cạnh anh còn có một nam nhân.
Tiểu Chính Vũ nhìn nam nhân bên cạnh một tay cầm điếu thuốc, một tay đang vuốt ve dương v*t đã mềm xuống của mình thì liền nhăn mặt nói.
"Đừng có hút thuốc nữa, cậu muốn ung thư phổi chết sao?"
Từ Khánh phả một hơi thuốc lên không trung, lại quay sang nhìn anh hai cười ranh mãnh hỏi.
"Vậy tôi không hút thuốc, tôi hút tinh dịch của anh được không? Hôm nay anh có phải đã ăn táo hay trái cây không?"
Tiểu Chính Vũ quay sang nhìn con người có đường nét tinh xảo kia, phì cười hỏi.
"Cậu theo dõi tôi à? Tại sao lại biết tôi ăn táo"
Từ Khánh nhún nhún vai, rất tỉnh táo đáp.
"Vừa nãy nuốt t*ng trùng của anh thấy rất ngọt, rất ngon"
Tiểu Chính Vũ nhịn không được mắng.
"Mẹ nó đồ dâm đãng"
Từ Khánh vứt đi điếu thuốc, cười hề hề dựa vào ngực Chính Vũ, nụ cười lộ ra hàm răng trắng của anh làm ra nét ngây thơ. Không ai nghĩ đây là một con người ta dâm cả.
"Không thích tôi hút thuốc sao? Tại sao vậy?"
Chính Vũ vừa kiểm tra điện thoại vừa đáp.
"Ừm! Lúc hôn sẽ có mùi thuốc, tôi không thích"
Từ Khánh nhìn Tiểu Chính Vũ dáng vẻ thành thật trả lời, trong đầu tưởng tượng ra nếu anh hai mọc thêm hai cái tai chó nữa thì đáng yêu biết bao nhiêu. Anh nhìn không được dùng tay gãi cằm anh hai, vừa cười vừa đáp.
"Mẹ nó! Anh đúng là được cái chim to dài, chịch sướng ra thì dù thế nào nhìn cũng giống hệt một con chó bự khờ khạo. Không ngờ dáng vẻ anh chịu ngủ với kẻ thù mình ghét cũng có thể đáng yêu như vậy. Ui! Ui! Vừa nói mà tôi đã cứng lên rồi. Hay là chúng ta làm thêm một hiệp nữa đi"
Nói là làm liền, Từ Khánh muốn chui vào chăn ngậm lấy dương v*t của Chính Vũ. Nào ngờ anh hai nhanh tay bắt lấy người kia xốc lên đặt vào lòng đáp.
"Mẹ nó cậu bị điên à? Tôi hôm nay nghe cậu không khoẻ liền bỏ lỡ giờ ăn trưa đến thăm cậu. Nào ngờ cậu lại đè tôi ra, hai chúng ta vận động từ mười hai giờ trưa đến năm giờ chiều chưa thoả mãn à"
Từ Khánh bĩu môi, ấm ức đáp.
"Chậc! Tại vì thằng em của anh làm tôi sướng quá mà!"
"Ngày mai cậu còn có lịch trình ra mắt buổi biểu diễn thời gian. Làm nhiều quá không tốt, hôm nay còn sốt nhẹ. Không nên làm nữa, bây giờ mới sáu giờ tối. Mau chóng tắm rửa, tôi đưa cậu đi ăn tối"
Tiểu Chính Vũ là người tử tế, dù cho chỉ là bạn giường hay kẻ mình ghét chỉ cần đừng làm gì quá phận thì anh hai cũng sẽ đối xử một cách tốt bụng. Từ Khánh yêu chết dáng vẻ này, nhịn không được còn hôn lên môi anh hai chụt chụt mấy cái sau đó hớn hở chui vào nhà tắm.
Lúc hai người ra ngoài cũng đã hơn bảy giờ. Từ Khánh được Chính Vũ đưa đến một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố chuyên về món Âu, ông chủ ở đây cũng có quen biết thân thuộc với nhà họ Tiểu. Cho nên lúc Tiểu Chính Lâm đến đã thấy quản lí chờ sẵn ở cửa.
Tử Khánh đi ra ngoài thường rất thích khoác tay, dựa đầu vào vai Chính Vũ. Mà Chính Vũ cũng mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm, hai người đi ở phía trước. Quản lí nhìn bọn họ cười rồi nói.
"Chào đại thiếu gia, chào nhị thiếu gia và tiểu thiếu gia. Hôm nay mọi người đến ăn cơm gia đình sao?"
Tiểu Chính Vũ khó hiểu hỏi.
"Không có! Tôi chỉ đến với bạn tôi. Tại sao anh lại chào thêm anh cả và em trai tôi vậy?"
Vị quản lí kia lúng túng đáp.
"Chẳng phải bọn họ đang đi phía sau ngài sao? Hay là mọi người đi riêng"
Lúc này, Tiểu Chính Vũ và Từ Khánh đồng loạt quay lại. Phía sau không những có anh trai, em út mà còn có Tôn Đặng Dương và Cố Tinh Anh.
Anh cả nhìn Tiểu Chính Vũ đằng đằng sát khí, Tiểu Bảo Bối nhìn không được hô lên.
"A! Đó là anh Từ Khánh"
Cố Tinh Anh cũng bất ngờ, theo phản xạ nối tiếp vế sau Tiểu Bảo Bối.
"Là người yêu cũ của anh trai em?"
Tôn Đặng Dương che mắt, không ngừng kêu rên.
"Ôi, oan nghiệt...oan nghiệt rồi."
Ngay tại lúc này, Từ Khánh lẫn Chính Vũ nở ra nụ cười khó coi. Trong lòng nghĩ thầm.
"Tiêu đời rồi!"