Cố Long nhìn áo mình dính đầy tác phẩm của Bảo Bối thì càng kêu khổ, hắn hít một hơi mạnh vội vã dỗ dành.
"Ngoan nào! Em cứ khóc thế này anh biết phải làm sao? Anh cũng không có cướp con của em, chẳng phải Lục Khiết luôn ở cạnh chúng ta sao? Anh chỉ muốn cùng em và con chung sống hoà thuận thôi mà?"
Tiểu Bảo Bối nức nở, gánh nặng trong lòng chất chưa bao lâu nay bỗng dưng được cậu thốt lên.
"Anh thích người khác, chưa từng thích em. Anh đừng tưởng Bảo Bối ngốc mà cái gì không biết. Anh không thích em thì không nên trở thành một gia đình"
Bao năm qua, cái ngày cậu biết Cố Long không yêu mình vẫn ám ảnh cậu đến hiện tại. Mặc dù cậu không trách Từ Khánh, ngược lại còn rất quý trọng người kia. Nhưng đối với Cố Long, từ lâu cậu đã không còn tin tưởng hay hy vọng về hắn nữa.
Nhắc lại chuyện quá khứ, Cố Long cũng thật sự không biết lấy mặt mũi nào nhìn Bảo Bối. Hắn lặng thinh nhìn cậu không, đến một câu xin lỗi cũng không thể nói.
Xin lỗi được ích gì? Bao năm qua hắn cũng đã từng nói lời xin lỗi nhưng cuối cùng hắn đã làm được gì cho cậu? Hay chỉ là âm thầm dõi theo cậu tự mình nuôi nấng Tiểu Lục Khiết.
Kẻ bình thường thì âm thầm đứng nhìn, buồn cười nhất là hắn lại để cho Bảo Bối tự nuôi con. Hắn...đúng là có tư cách gì cùng Bảo Bối và Lục Khiết trở thành gia đình?
Cạch!
Bỗng nhiên cánh cửa không khoá được mở ra, một cái đầu nhỏ chui vào, Tiểu Lục Khiết trên tay ôm theo hộp sữa đi đến nói.
"Ba nhỏ ơi ba nhỏ, Lục Khiết muốn uống sữa, muốn được ngủ trưa cùng ba nhỏ. Ba nhỏ bế con, bế con sang phòng khác ngủ!"
Tiểu Bảo Bối xa con trai mấy ngày bây giờ nhớ con muốn chết, làm gì có chuyện cậu từ chối yêu cầu của bé con. Bảo Bối nhanh chóng đẩy Cố Long ra, vội vàng trèo xuống giường vừa lau nước mắt vừa ôm con trai.
"Ba nhỏ bế Lục Khiết đi ngủ trưa, ba nhỏ cùng con ngủ trưa!"
Tiểu Bảo Bối muốn tránh né Cố Long nên vội vàng bế Lục Khiết lên rồi rời đi cậu còn nhấn mạnh chuyện sẽ sang phòng khác ngủ, bỏ lại một mình Cố Long nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ ngốc nghếch rời đi.
Chỉ là Tiểu Bảo Bối cũng không thể thấy được hành động của Tiểu Lục Khiết, bé con lợi dùng lúc ba nhỏ bế mình, khuôn mặt bé về phía Cố Long nháy mắt một cái. Khuôn mặt bày tỏ biểu cảm như thể.
"Ba lớn yếu quá, việc này cứ để con..."
Cố Long nhìn theo bóng dáng con trai rời đi, khuôn mặt cũng làm ra biểu cảm đáng tin đáp lại.
"Con trai, sự việc lần này nhờ con! Bí mật của những người đàn ông nhé!"
Cánh cửa căn phòng đóng lại, Tiểu Bảo Bối mang theo cảm xúc đau buồn sang phòng con trai, cậu đặt con lên giường cho bé tự cắm ống hút vào hộp sữa, còn mình thì đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài, thấy con trai đang ngồi trên giường ngoan ngoãn uống sữa, bao nhiêu sự tủi hờn lúc nãy cũng tan biến đi. Tiểu Bảo Bối mệt mỏi trèo lên giường nằm úp sấp, tiện thể hai tay còn ôm bụng con trai. Nặng nề thở ra một hơi.
Tiểu Lục Khiết uống được một nửa hộp sữa thì ngừng, bàn tay nhỏ bé của bé con nghịch ngợm mái tóc của Tiểu Bảo Bối.
Có bàn tay nhỏ của con trai xoa xoa trên đỉnh đầu, tâm trạng của Bảo Bối xem ra là tốt hơn đôi chút. Cậu nhỏ giọng hỏi.
"Cục cưng, con uống sữa xong chưa? Uống xong rồi thì chúng ta đi ngủ nhé?"
Tiểu Lục Khiết ngậm cái ống hút trên miệng hút tiếp một hơi, đợi đến khi hộp sữa móp lại bé con thoả mãn ở hơi một cái. Sau đó hỏi nhỏ Tiểu Bảo Bối.
"Ba nhỏ, ba nhỏ rất ghét ba lớn sao?"
Tiểu Bảo Bối im lặng một lúc, sau đó thì thầm.
"Ba...ba không ghét người ấy..."