Tiểu Bảo Bối muốn rằng ngày mai sinh nhật Cố Long hắn sẽ mặc bộ đồ này, lúc đó trông hắn sẽ thật sự rất đẹp trai.
Ôm tâm trạng phấn khích về đến nhà, chào tạm biệt anh hai xong Tiểu Bảo Bối cũng không nhấn chuông cửa, cậu nghịch ngợm muốn đi vào trong nhà hù doạ hắn một chút. Nào ngờ vừa vào phòng khách đã không thấy Cố Long đâu, Tiểu Bảo Bối không lên tiếng mà chạy khắp nhà tìm người.
Lúc chạy lên tầng hai lại nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ, cửa phòng ngủ cũng không đóng. Tiểu Bảo Bối nhanh chóng đi đến...
Chỉ là cảnh tưởng trước mắt khiến cậu không thể tin được, anh chàng xinh đẹp mà cậu luôn miệng khen ngợi đang nằm trên người của Cố Long. Cả người của anh loã lồ không một mảnh vải che thân, vẻ mặt của ông xã lại mang theo sự hưởng thụ. Những hành động đó rõ ràng là hắn đã từng làm với cậu.
Tiểu Bảo Bối cảm thấy tất cả các dây thần kinh của mình dường như đang trì trệ không muốn hoạt động nữa, đầu đau kinh khủng khiếp. Hơn nữa những thước phim cũ lại tua về.
Tiểu Bảo Bối nghe thấy trong đầu mình thật sự có quá nhiều âm thanh vang lên, có kẻ còn nắm lấy hai tay của cậu giữ chặt lại. Một tên dùng nhánh cây khô có dính một cục phân chó ở trên đưa sát lại gần mặt câụ.
Tiểu Bảo Bối vùng vẫy gào khóc, đám học sinh kia lại cười đùa trêu chọc cậu.
"Ha ha... mọi người nhìn xem, tên ngốc này mà là Tiểu thiếu gia của một gia đình nhà giàu đó"
"Tên ngốc này rất dễ bị lừa, ai nói gì cũng đều tin"
"Đã là ngốc thì có nói mặt trăng là mặt trời nó còn tin mà"
"Ha ha đồ ngu ngốc, đồ dễ dụ"
Kí ức đau khổ ùa về, hiện thức càng thêm thảm khóc. Tiểu Bảo Bối thấy dạ dày mình cồn cào sắp nôn, ngay khi cậu phát ra tiếng thì nhanh chóng bịt miệng lại. Đôi chân muốn bỏ chạy lại càng không thể chạy được.
Cố Long chỉnh sửa lại áo quần tiến đến, khuôn mặt hắn hốt hoảng giữ chặt lấy cổ tay của Tiểu Bảo Bối nói.
"Ba...Bảo Bối...cậu về khi nào vậy?"
Tiểu Bảo Bối cúi gằm mặt, hai răng cắn chặt môi dưới cố không phát ra tiếng nức nở. Nước mắt chảy dài nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Sự thống khổ như thể bóp ngạt trái tim cậu.
Cố Long siết chặt cổ tay của cậu, hắn không biết bản thân mình hiện tại đang làm gì. Chỉ là hắn biết nếu bây giờ buông tay có lẽ hắn sẽ đánh mất cậu mãi mãi.
"Chẳng...hức...chẳng phải nói là bạn sao? Chẳng phải ông xã nói anh và anh Khánh là bạn sao?"
"Tiểu Bảo Bối, trước hết bình tĩnh có được không? Chúng ta cùng nhau nói chuyện? Ngoan...nghe lời tôi một chút..."
Cố Long vội ghì chặt cậu vào trong lòng, hắn muốn thời gian quay lại ba mươi phút trước...hắn...hắn chính là không muốn li hôn ngay bây giờ?
Tiểu Bảo Bối đẩy hắn ra, tầm nhìn của cậu mờ đi vì nước mắt. Cậu lại hỏi hắn.
"Ông xã...anh ngoại tình sao? Ông xã, em đang ngủ đúng không? Đây là ác mộng...hãy nói cho em biết đây chỉ là ác mộng thôi. Ông xã đối với em rất tốt, nhất định sẽ không làm ra loại chuyện này"
Đến giờ phút này, mặc dù đau khổ nhưng cậu vẫn mong rằng đây chỉ là mơ. Lời nói ngây ngốc tràn đây bi thương hoà lẫn nước mắt của cậu khiến Cố Long cảm thấy khó thở không thôi.
Từ Khánh bình tĩnh mặc lại quần lót, sau đó lại làm như không có chuyện gì mà tiến lại gần đáp.
"Nếu đã muốn biết thì hôm nay tôi cho cậu biết vậy. Tôi và Cố Long yêu nhau đã được sáu năm. Vì để trả nợ cho gia đình và muốn tôi đi du học nên anh ấy mới kết hôn với cậu, hiện tại tôi đã về rồi...xem ra là chúng tôi sẽ quay lại với nhau. Cậu hiểu không?"
"Nói dối...anh Khánh là đồ nói dối"
Tiểu Bảo Bối đau khổ đến giậm chân hết lên, sự bất lực không biết giải toả ở đâu cả. Cố Long nhìn Từ Khánh hét lên.
"Em bị điên sao? Hà cớ gì phải nói chuyện đó vào lúc này?"
Từ Khánh nhún vai đáp.
"Vậy thì hà cớ gì cậu ta vừa xuất hiện đã danh chính ngôn thuận ở bên anh? Em cũng muốn có danh phận, rõ ràng là nói yêu em thì cần gì lo lắng cho cậu ta? Trước sau gì cũng li hôn, chuyện cần biết cũng phải biết. Chẳng lẽ anh tính giấu sao?"
Cố Long hai mắt đỏ ngầu nhìn Từ Khánh, rồi hắn lại quay sang nhìn Tiểu Bảo Bối.
Niềm tin của cậu đổ vỡ, người trước mặt không phải là ông xã của cậu...Chính Cố Long hiện tại dường như là đã giết chết ông xã của cậu rồi...
TIểu Bảo Bối nước mắt ngấn lệ nhìn Cố Long và Từ Khánh, một người là cậu yêu thương hết lòng tin tưởng, người còn lại là sự quý mến đang đứng cạnh bao che cho nhau. Tiểu Bảo Bối nức nở hỏi.
"Tại sao? Tại sao lại bắt nạt Bảo Bối? Có phải hai người nghĩ em ngốc nên lừa gạt em đúng không? Bảo Bối ngốc đến độ Cố Long lẫn anh Từ Khánh đều có thể bắt nạt sao?"
Ngay tại lúc này, Tiểu Bảo Bối cảm thấy mặt trời của cậu chính là mặt trời nhân tạo, vĩnh viễn không thể sáng được.
Mặt trời của Tiểu Bảo Bối...cuối cùng cũng biến mất rồi.