Mọi ngày trong cái biệt thự này, căn bếp là nơi trống trải nhất. Bởi lẽ vì chỉ có hai người sống ở đây, lại không thường xuyên nấu ăn cho nên mọi vật dụng đều đơn giản. Căn bếp trở nên rộng rãi hơn bao giờ hết.
Vậy mà chỉ chưa đầy vài tiếng đồng hồ, những vật dụng, nguyên liệu lẫn chuyên gia thiết kế bếp đều đến để sửa sang lại nơi này. Thoáng chốc căn bếp dường như có sức sống hơn. Mọi thứ đầy đủ đến một cách kì lạ.
"Cảm...cảm ơn cậu"
Cố Long khó khăn nhìn Bảo Bối nói ra hai từ cảm ơn, Tiểu Bảo Bối lại lắc đầu, cậu ngậm một ngón tay vào miệng ánh mắt có vẻ thèm thuồng nói.
"Ông xã...em muốn ăn bánh anh làm!?"
Tiểu Bảo Bối suy nghĩ rất đơn giản, Cố Long thích làm bánh...vậy thì cậu sẽ cổ vũ.
Cố Long không có tiền mua đồ dùng làm bánh...nhưng hai anh của cậu có.
Cố Long có thể làm bánh, vậy thì cậu có thể ăn bánh do chính tay ông xã làm rồi.
Cố Long cũng rất thành thật đáp lại.
"Nhưng tôi chỉ biết làm bánh quy, những thứ khác chưa thử...chưa biết có thành công hay không?"
Tiểu Bảo Bối xoa xoa bụng, ra vẻ oai dũng sẵn sàng đáp.
"Ông xã yên tâm, anh chỉ biết làm bánh quy thì chúng ta ăn bánh quy. Đợi sau này anh làm những bánh khác thì em sẽ ăn sau, ông xã yên tâm...bụng Bảo Bối to lắm. Em đều sẽ ăn hết"
Cố Long phì cười, dùng tay gõ nhẹ lên đầu cậu. Tiểu Bảo Bối giả vờ dùng hai tay ôm đầu xuýt xoa khiến hắn phì cười. Hắn hỏi cậu.
"Những cái bánh kia nếu như dở tệ chẳng lẽ cậu cũng ăn sao?"
Tiểu Bảo Bối bĩu môi, rất tự tin đáp.
"Bánh nào ông xã làm cũng ngon, làm sao có dở tệ được. Hì hì"
Giọng cười ngây ngô, khuôn mặt ngốc nghếch, suy nghĩ đơn giản. Tất cả kết hợp lại thành một Tiểu Bảo Bối đơn thuần, cậu không bao giờ chê thức ăn của hắn làm ra...dù cho dạ dày đau đớn gào thét vì ăn cay, cậu cũng sẽ không than trách anh một cậu
Quả thật như những dòng kí ức đã từng chạy qua trước khi hắn và Tiểu Bảo Bối đám cưới, quãng thời gian đó đã có một Tiểu Bảo Bối vừa đi đến đâu cũng sẽ lấy được cảm tình của mọi người.
"Ông xã, mau làm bánh cho Bảo Bối ăn đi~~~"
Tiểu Bảo Bối chu chu cái miệng nhỏ làm nũng, Cố Long cười nhẹ gật đầu. Sau đó đi vào bếp bắt đầu làm bánh.
Cố Long đã làm bánh quy đến độ quen thuộc, thao tác của hắn rất nhanh. Nhóc con ngồi ở trên bàn quan sát còn không ngừng ngưỡng mộ hắn.
"Ông xã giỏi quá đi mất, anh là số một ><"
Cố Long nhận được lời khen, lại nhớ về năm xưa. Những ngày hắn và Từ Khánh sống chung, hắn cũng làm bánh qui cho người kia ăn, mỗi lần như thế...người kia đều cười rồi ăn hết số bánh còn lại. Cảm giác ấy thật hạnh phúc biết bao nhiêu.
"Ông xã, có khuôn hình hươu cao cổ nè. Hay là chúng ta làm bánh qui hình hươu cao cổ đi"
Tiểu Bảo Bối cất giọng lôi kéo anh về hiện tại, cách làm bánh vẫn còn đây nhưng người năm xưa thì không còn nữa. Cảnh vật cũ giờ đã biến mất, chỉ còn lại cảnh vật mới.
Người kia vốn cũng đã tạm xa hắn, hiện tại chỉ còn người vợ trên danh nghĩa này.
Đứa bé trước mắt ngốc nghếch nhưng đem lại cho hắn nhiều lợi ích. Cố Long nhận lấy khuôn bánh, máy móc đáp.
"Tất cả đều chiều theo ý cậu"
"Hoan hô"
Tiểu Bảo Bối vung vẫy hai tay, thoả mãn kêu lên. Cố Long vẫn cười trừ không đáp.
Sự chờ đợi cuối cùng cũng được đền đáp, Cố Long ra được một mẻ bánh quy gần mười lăm cái. Những hình thù con vật được xếp ngay ngắn trông đến vui mắt. Mùi bánh thơm cả một căn bếp, Tiểu Bảo Bối nhịn không được mà hỏi.
"Ông xã, em có thể ăn được chưa?"
Cố Long để bánh nguội tầm năm phút, sau đó mới đưa cho cậu một cái để thử.
Tiểu Bảo Bối nhận lấy cái bánh, cười vui vẻ cắn lấy cái đầu của con hươu cao cổ. Hương vị thơm béo giòn tan trong miệng, cậu đưa ngón trỏ khen anh.
"Ông xã, bánh ông xã làm ngon quá. Rất thơm"
Cố Long tranh thủ rửa vật dụng làm bếp, tiện thể nói chuyện với cậu vài câu.
"Thật sao? Cậu có khen thật lòng không vậy"
Tiểu Bảo Bối cắn thêm một cái nữa, tiếp tục nói.
"Bánh rất ngon, nhưng vẫn chưa đủ ngọt. Tại sao ông xã lại không cho thêm đường hay thứ gì đó ăn kèm?"
Tiểu Bảo Bối sinh ra trong một gia đình có tiền có quyền, tất nhiên những loại bánh kẹo ngon trên đời làm sao cậu bỏ qua. Tiểu Bảo Bối tính tình lại giống trẻ con, việc cảm nhận bánh kẹo lại tốt hơn người bình thường.
Cố Long rửa xong cái khay bánh cuối cùng, tiện thể đáp.
"Được rồ! Nếu cậu thích ngày mai tôi lại làm bánh quy kiểu khác cho cậu"
"Thật sao?"
"Thật!"
"Anh hứa nhé"
"Ừm..."
"Hoan hô!"
Tiểu Bảo Bối vui đến độ chạy gần đến chỗ Cố Long đang rửa chén. Không tự chủ được mà ôm chằm lấy anh, Cố Long hét lên.
"Tránh ra cho tôi rửa chén!"
Hai người cứ thế làm loạn ở trong bếp tận mười lăm phút. Một ngày dài không cãi vã cứ thế trôi qua.
————*****———
Ngọt ngào đến mấy cũng tan thành mây:v các chị em ăn ngọt vài chương nữa đi rồi chuẩn bị ăn vài cục tức nè:v
À tui quên nói, bộ này là sinh tử văn. Tiểu Bảo Bối sẽ sinh em bé đó nha:v