Ban đầu gia đình nhận cú sốc hai người đùng một phát li hôn đã chưa kịp định thần lại, vậy mà Tinh Anh còn sốc hơn khi Chính Vũ cho cậu đi du học, cậu muốn gọi điện cho anh cả, muốn nhắn tin. Nhưng phương thức liên lạc đều bị anh cả chặn hết.
Qua ba ngày, Cố Tinh Anh không cam lòng, vừa tan làm đã đón xe bus đến tìm người.
"Ngài Lâm, tại sao lại làm thế với em?"
Vì mưa quá lớn, chiếc ô nhỏ bé của Cố Tinh Anh không thể che chở cho cậu được hết. Phía sau lưng của cậu ướt hết một mảng, cả người Cố Tinh Anh run lên.
Tiểu Chính Lâm nhìn khuôn mặt chật vật của cậu, trong lòng xót xa không thôi. Nhưng nhớ đến chuyện thời gian trước nghe được, anh cả vẫn phải lạnh lùng nói.
"Trẻ nhỏ không nghe lời sao? Trời mưa lớn rồi, tôi gọi tài xế đưa em về"
Cố Tinh Anh tất nhiên cố chấp không chịu đi, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia hỏi.
"Em cũng đã là sinh viên năm một rồi, đủ tuổi chịu trách nhiệm với hành động em làm ra. Ngài Lâm, ngài đã từng hứa sẽ không đuổi em đi mà!"
Tiểu Chính Lâm cảm thấy hai huyệt thái dương của mình thật đau, dạ dày cũng có chút khó chịu, nhưng anh cả vẫn bày ra nét lạnh lùng đáp.
"Chuyện của Cố Long và em không liên quan đến nhau. Chỉ là tôi cảm thấy em nên sang nước ngoài du học sẽ tốt hơn. Tôi hỗ trợ cho em đi học từ lúc cấp ba đến hiện tại, tôi hiểu cái gì tốt nhất cho em."
"Vậy ở trong nước không phải cũng tốt sao? Em không cần đi du học, tương lai của em em tự quyết được. Em muốn ở cạnh ngài, không phải vì anh em vậy thì vì lí do gì? Ngài Lâm...cầu xin ngài mà"
Cố Tinh Anh đau khổ thốt ra lời cầu xin, cậu tương tư người đàn ông này bao nhiêu năm. Đâu phải nói buông là buông được, tiếc là...Tiểu Chính Lâm cũng có khuất mắc trong lòng.
Nhớ lại những nói bàn tán gần đây, Cố Tinh Anh và Tiểu Bảo Bối đều sẽ chịu ảnh hưởng. Tiểu Chính Lâm đành phải hy sinh cảm xúc của mình.
"Đừng có cứng đầu, cậu từ khi nào đã không còn nghe lời người anh trai là tôi vậy?"
Cố Tinh Anh thoáng chốc sững sờ nhìn Tiểu Chính Lâm, đôi tay cậu buông lỏng, chiếc ô rơi xuống đất, mặc kệ nước mưa thấm ướt người. Cậu cười hỏi.
"Bao năm qua ngài chỉ xem em là em trai của ngài sao? Tâm tư của ngài bao năm qua đều chỉ nghĩ em là em trai?"
"Đúng vậy...."
Tiểu Chính Lâm lạnh nhạt lắm, bỗng nhiên hắn cảm nhận được đôi môi của mình được thứ mềm mại nào đó ẩm ướt chạm vào. Lúc hắn định thần lại thì nụ hôn Cố Tinh Anh trao cho hắn cũng đã kết thúc, cậu kích động nói.
"Nhưng em thì không như vậy, em không muốn có thêm anh trai. Em yêu ngài, em thật sự rất yêu ngài. Em muốn ở bên cạnh ngài, ngài Lâm...ngài tại sao lại đối xử với em như vậy. Thiếu ngài...em không chịu được"
Tiểu Chính Lâm nhìn cậu thấm đẫm nước mưa, trong lòng hắn đối với đứa nhóc này là gì hắn biết rõ. Nhưng tuổi tác, về mối quan hệ, nên làm thế nào để đứa bé này không chịu thiệt đây?
Còn Chính Vũ và Bảo Bối, nếu hắn yêu đương. Hai đứa em của hắn ai sẽ bảo vệ, hắn không muốn ai vì hắn đau khổ hay thiệt thòi cả.
Cố Tinh Anh ở bên hắn, vậy danh phận chính đánh của cậu ấy sẽ là gì?
Tiểu Chính Lâm che ô cho cậu, vẫn lạnh nhạt nói.
"Tôi xin lỗi, trong mắt tôi thời gian qua em cũng chỉ là đứa em trai nhỏ không hơn không kém"
Cố Tinh Anh ngẩng mặt lên, nước mưa hoà với nước mắt, giọng nói nghẹn hẳn lại hỏi.
"Vậy nếu em đồng ý sang nước ngoài du học, sau đó tìm người yêu ở bên đó, cùng họ yêu đương...có phải anh trai Chính Lâm đây sẽ rất hài lòng không?"
Bỗng nhiên Cố Tinh Anh đề cập đến chuyện này, sau này cậu sẽ học hành, thời gian sau sẽ yêu đương rồi quên đi hắn, thật sự trong lòng hắn thấy thoả mái sao?
Lồng ngực quặn thắt từng cơn đâu, vậy mà Chính Lâm vẫn giữ thái độ kiên quyết đáp.
"Đúng vậy..."
Cố Tinh Anh dường như cảm thấy tình cảm bấy lâu nay của mình bị mang ra làm trò đùa, vừa suy sụp lại vừa thống khổ. Cậu chậm rãi nhặt chiếc ô lên rồi lê từng bước.
"Được rồi, cảm ơn ngài Lâm đã cho nhà họ Cố nhiều ân huệ như vậy. Nếu ngài muốn em đi du học thì em sẽ đi, cảm ơn vì lần cuối đã giúp đỡ. Sau này nhà họ Tiểu và nhà họ Cố không còn liên quan gì đến nhau nữa"
Trên con đường dài tối mù, nước mưa rơi xuống tí tách như đang khóc thay nổi lòng của Cố Tinh Anh. Tiểu Chính Lâm nhìn dáng người nhỏ bé kia, mím chặt môi dặn lòng ngăn không cho mình đuổi theo cậu.