Lúc anh cả vừa lái xe về đã thấy tên Cố Long đứng trước cửa nhà, Tiểu Bảo Bối lại dựa vào người Tôn Đặng Dương. Vừa nhìn thấy bản mặt họ Cố là biết có chuyện không lành, Tiểu Chính Lâm ngay lập tức xuống xe. Mặt mũi lạnh lùng hỏi
"Có chuyện gì vậy?"
"Mau...mau đưa Bảo Bối đi bệnh viện, tên Cố Long đó chọc em ấy tức đến ngất xỉu rồi"
Tiểu Chính Lâm vừa nghe lời Đặng Dương nói liền không quản nhiều, dưới quần em trai đầy máu. Nhìn thôi đã biết có chuyện không lành, giờ phút này hơi đâu quan tâm tên Cố Long kia. Anh cả trực tiếp bế Tiểu Bảo Bối vào lòng.
"Bảo Bối! Đừng doạ anh cả sợ, nhất định không được xảy ra chuyện gì. Anh cả đưa em đến bệnh viện"
Đoạn Chính Lâm hét lên với Đặng Dương.
"Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mặc kệ tên khốn đó, cậu mau lái xe đưa bọn tôi đến bệnh viện X"
Tôn Đặng Dương nhận lệnh không dám chậm trễ, chiếc xe nhanh chóng khởi động rời đi.
Cố Long lúc nhìn thấy Bảo Bối chảy máu cũng bị doạ một trận mất hồn, biết mình vừa gây ra hoạ lớn. Hắn cũng nhanh chóng lái xe đuổi theo.
Ở trên xe, Tôn Đặng Dương thuật lại hết chuyện vừa xảy ra. Sắc mặt của Tiểu Chính Lâm càng lúc càng lạnh nhạt, cho đến khi chiếc xe dừng tại cổng bệnh viện, Tôn Đặng Dương đã nhận ra khuôn mặt kia lại khôi phục về trạng thái ban đầu, nhưng bên trong mắt lại đỏ ngầu, sắc mặt bị chọc tức đến trắng bạch, xem chừng là phải kiềm chế rất nhiều.
Vì thân thể đặc biệt, bác sĩ tiếp nhận chữa trị cho Bảo Bối chính là vị bác sĩ đã chuẩn đoán việc cậu có thai. Vừa nhìn Bảo Bối được đưa vào cấp cứu, hồn phách của ba người đứng chờ ngoài này cũng đều treo ngược ở đâu đó rồi.
Trải qua hơn một giờ đồng hồ, vị bác sĩ kia cũng đi ra. Tiểu Chính Lâm cùng Cố Long nhào lên hỏi.
"Bác sĩ, em ấy không sao chứ?"
Vị bác sĩ tháo bỏ khẩu trang, nở nụ cười ôn hoà đáp.
"Là bị động thai, nhưng cũng may là cả mẹ lẫn con đều không sao cả. Người nhà lần sau chú ý, nếu còn lần nữa thì có thể nguy hiểm đến tính mạng của bệnh nhân. Hơn nữa, bệnh nhân sức khoẻ yếu, dinh dưỡng không đủ. Người nhà nên xem lại cách chăm sóc"
Vừa nghe đến việc Bảo Bối vẫn ổn, cả mẹ lẫn con đều bình an vô sự. Ba người đàn ông ngồi trực chờ ở phòng cấp cứu cuối cùng cũng thở phào được một hơi.
Tôn Đặng Dương miệng còn niệm kinh chú đại bi...
Tiểu Chính Lâm lúc này mới phát hiện ra sự hiện diện của Cố Long, khi nãy lo lắng tính mạng của em trai nên anh cả không quan tâm đến sự đời. Bây giờ em trai đã ổn rồi, Tiểu Chính Lâm lập tức nhìn đến kẻ gây nên tội.
Khuôn mặt của Cố Long thời gian gần đây cũng chẳng khá hơn, phờ phạc, tiều tuỵ, hai quầng mắt thâm đen. Bộ dáng nhếch nhác khác xa với vẻ thường ngày.
Hắn vốn dĩ không định mở miệng, nhưng vừa nhìn thấy Chính Lâm đang hướng ánh mắt về mình...hắn nghẹn họng, cuối cùng nói.
"Tôi...xin lỗi"
Bốp!
Lời vừa dứt, Tiểu Chính Lâm đã không thủ hạ lưu tình tặng hắn cú đấm vào má phải. Lực đấm thật sự rất mạnh, chỉ một đấm đã khiến Cố Long chảy máu mũi.
Hắn lảo đảo, còn chưa kịp giữ thăng bằng thì cú đấm thứ hai vào má trái khiến hắn chỉ kịp kêu "hự" lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tiểu Chính Lâm đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Long, nắm lấy tóc hắn giật ngược ra phía sau, nhìn máu mũi chảy xuống sàn trắng của bệnh viện, anh cả hận đến nghiến răng nói.
"Nếu như giết cậu mà Bảo Bối không đau lòng thì tôi nhất định sẽ giết chết cậu, sau đó băm xác cậu ra một trăm mảnh cho đàn chó hoang ăn. Khốn khiếp! Cậu tưởng xin lỗi là xong sao? Ở trong căn phòng cấp cứu kia là hai mạng người có biết không? Lời nói của cậu khi phát ra sao có thể ngu ngốc đến thế? Cậu xứng đáng mang danh cha của đứa bé? Chồng cũ của em trai tôi sao?"