"Lục Khiết à! Con còn chưa mặc đồ, mau quay lại đây nào!"
"Khì! Khì. Cậu Tinh Anh mau bắt con lại đi"
Thân hình mũm mĩm của Tiểu Lục Khiết cứ lắc lư, bàn chân nhỏ bé ngắn ngũn cố gắng trèo lên giường, cái mông nhỏ bé bé núng nính cũng vì thế mà rung nhẹ theo.
Cố Tinh Anh cầm theo đồ ngủ, rón rén đi đến gần chỗ bé con. Sau đó vỗ nhẹ lên mông của Tiểu Lục Khiết một cái.
"Nhóc con hư đốn, chẳng phải cậu đã dặn con là chưa sấy tóc thì không nên trèo lên giường sao? Nào! Nào mau lại đây mặc đồ"
Tiểu Lục Khiết nằm trên giường cười ha hả, mặc cho Cố Tinh Anh muốn mặc gì thì mặc. Cái miệng nhỏ cứ chu lên đáp.
"Sắp...sắp đến giờ xem hoạt hình rồi!"
Cố Tinh Anh giúp bé con lau khô tóc xong thì dùng điều khiển tivi mở hoạt hình bé thích nhất lên cho xem. Sau đó còn dặn dò.
"Chỉ xem xong hoạt hình này thôi đấy, một lát nữa bảy giờ tối chúng ta còn phải đi ăn cơm. Con đó, mang con đi du lịch mà con suốt ngày chỉ xem hoạt hình thôi"
Tiểu Lục Khiết ngồi trên giường, dùng hai tay nắm lấy hai chân mình rồi tự động ngã ra sau, bé con cười sảng khoái đáp.
"Đi du lịch cũng vui, nhưng xem hoạt hình cũng vui mà"
Cố Tinh Anh ở trên giường đùa nghịch với bé con một lúc, sau đó lại dời ánh mắt chú ý sang Tiểu Chính Lâm đang ngồi trên bàn làm việc của khách sản, vẻ mặt bất lực, một tay đỡ trán nói chuyện điện thoại.
Quan sát vẻ mặt của người yêu, Cố Tinh Anh cũng hiểu có chuyện không vui đối với chú. Cậu để Tiểu Lục Khiết ngồi ở trên giường, mình thì nhẹ nhàng tiến đến bên Tiểu Chính Lâm.
"Được rồi! Anh hiểu rồi, khi nào Tiểu Lục Khiết về anh sẽ đưa thằng bé qua đó. Hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, anh đưa Tinh Anh và cháu trai đi ăn tối"
Anh cả nói chuyện qua điện thoại chỉ tầm năm phút nhưng bao nhiêu sự phiền muộn cũng lộ ra trên khuôn mặt. Cố Tinh Anh ở bên người này nhiều năm cũng hiểu được áp lực mà anh cả gánh chịu, cậu dịu dàng tiến lại gần bóp vai cho anh cả, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Chú! Ở nhà có việc gì sao? Sao trông mặt chú không vui thế?"
Tiểu Chính Lâm được xoa bóp vai thì thoả mái đến thả lỏng người, cơ mặt cũng không còn có chịu nữa. Hắn xoay người đặt Cố Tinh Anh ngồi trên đùi mình, chất giọng trầm ấm vang lên.
"Anh trai em dụ dỗ được Tiểu Bảo Bối về sống chung rồi, hơn nữa còn thoả thuận mang Tiểu Lục Khiết về cùng. Từ Khánh kể lại là do anh trai em dùng thủ đoạn, tuy chưa chính thức thành đôi nhưng xem chừng là ngày gia đình đó đoàn tụ còn không xa đâu. Kết thúc chuyến du lịch này anh mang Lục Khiết trả về cho Bảo Bối"
"Anh em...có nhà từ khi nào vậy?"
Không biết nên nói là Cố Long giấu mọi chuyện rất kĩ, hay là do Cố Tinh Anh vô tâm. Nhiều năm qua cậu sống dưới mái nhà người họ Tiểu, chuyện anh trai mình làm cậu có khi không biết thật.
Tiểu Chính Lâm ôm eo Cố Tinh Anh, bàn tay chai sần xoa xoa lên lưng cậu đáp.
"Anh trai em thoát ẩn thoát hiện làm sao mà biết được cậu ta nghĩ gì. Chỉ biết là cậu ta rất giàu có, sau này em không phải lo lắng nhiều chuyện nữa"
Cố Tinh Anh bĩu mỗi thành thật đáp.
"Từ trước đến nay chú đều lo lắng cho em, em cũng đâu có nghĩ nhiều. Chú đừng hòng đuổi em đi, em chỉ muốn ở bên chú thôi"
Tiểu Chính Lâm hài lòng với câu trả lời của Cố Tinh Anh, anh cả dịu dàng lại mang chút ân cần hôn lên má người yêu. Xem cậu như viên ngọc nhỏ trong lòng mà trân quý.
Cố Tinh Anh ôm cổ Tiểu Chính Lâm, thắc mắc hỏi.
"Vậy bây giờ chú tính thế nào? Ý của em là chuyện của Bảo Bối và anh trai em đấy?"
Anh cả thở dài phất tay đáp.
"Mặc kệ cặp đôi đó đi, anh không quản nổi nữa rồi. Tụi nó muốn làm gì thì làm vậy, anh không quan tâm. Đến cả Từ Khánh còn có thể làm em của anh thì còn chuyện gì không thể xảy ra nữa đâu!"
Cố Tinh Anh gật gì, anh cả cuối cùng cũng chịu quan tâm cho bản thân, nhiều năm như vậy. Đây là lần đầu tiên Cố Tinh Anh cảm thấy nhẹ nhõm theo cảm xúc của người kia.
Tiểu Chính Lâm cũng cần nghĩ ngơi, anh già cũng chẳng còn đủ sức quản chuyện của tuổi trẻ nữa.
Cố Tinh Anh đang mừng thầm trong lòng thì anh cả lại nói.
"Căn nhà anh mua ở Hà Lan cuối cùng cũng có thể sử dụng được rồi. Tinh Anh, kết thúc chuyến du lịch này, đợi chú trao quyền ở công ty lại cho Chính Vũ rồi mang em sang Anh Quốc thưa chuyện của chúng ta với ba mẹ em nhé? Mặc kệ họ có đồng ý hay không, em ở cạnh chú nhiều năm như vậy rồi đợi sau khi thưa chuyện xong chú mang em sang Hà Lan tổ chức lễ cưới. Tuy không có hôn thú, nhưng hai chúng ta sống riêng cuộc đời của chúng ta. Không quản đến chuyện người ngoài, cũng không quản đến chuyện sau này Bảo Bối và Cố Long quay về thì em nên xưng hô thế nào trong gia đình. Ở Hà Lan chú chăm sóc em"
Nhiều năm như vậy, điều mà Tiểu Chính Lâm trông chờ cũng có thể làm được rồi. Anh cả buông bỏ cuộc sống bộn bề, không quan tâm đến ai nữa. Mong muốn duy nhất của bản thân là cùng Cố Tinh Anh có một lễ cưới đúng nghĩa cũng sắp thực hiện được rồi.
Mà cậu cũng không có gì hối hận khi chọn Tiểu Chính Lâm làm bạn đời. Bây giờ cuộc sống an ổn, yên bình trôi qua từng ngày. Một tình yêu vượt cả giới hạn về tuổi tác lẫn thời gian cuối cùng cũng được viên mãn.
Cố Tinh Anh dựa đầu vào lồng ngực của Chính Lâm đáp.
"Được! Em và chú sang Hà Lan kết hôn!"
———-*****———
Cặp anh cả viên mãn rồi nhé:3