Trời ạ!
Một cuộc điện thoại, chưa đến năm phút.
180 tỷ đã được chuyển đến.
“Tập đoàn Bác Thần?”
Trương Hoành Đồ sửng sốt, từ trước đến giờ ông ta chưa từng nghe nói đến một tập đoàn nào như thế, mà Nước R có một tập đoàn hùng mạnh như vậy thì không có lý nào ông ta chưa từng biết đến.
Một tập đoàn có thể trong 5 phút chuyển đến 180 tỷ thì tài chính ít nhất cũng phải trên 3000 tỷ.
Có điều Nước R có một tập đoàn lớn mạnh như vậy thì tiếng tăm của nó không thể nào không lẫy lừng được.
Nhưng cái tên tập đoàn Bác Thần này, một chữ ông ta cũng chưa từng nghe qua.
“Ba của con tên là Vương Bác Thần.”
Dao Dao nắm lấy tay Phương Viên nói.
Trương Hoành Đồ sợ hãi.
Ông trời ơi.
Mình đã xúc phạm đến ai vậy?
Người có tài lực nhiều như vậy, thế mà ông ta lại mắng anh.
Lại còn đuổi anh đi!
Thảo nào anh không kiêng nể Thường Phong.
Với tiềm lực tài chính như vậy, cho dù Thường Phong có là giám đốc hành chính của tập đoàn Nam Thiên thì cũng không phải là đối thủ của chàng thanh niên này!
“Tập… tập đoàn Bác Thần này là của cậu sao?”
Trương Hoành Đồ nuốt một ngụm nước bọt, hai chân phát run.
Sự thật đã chứng minh số tiền 180 tỷ kia là của Vương Bác Thần gửi qua.
“Bây giờ, xin lỗi cô giáo Phương đi.”
Vương Bác Thần không giải thích tập đoàn Bác Thần khi thành lập đã được Tư Lam thay anh quản lý tài vụ.
Xét về tiềm lực tài chính, nguồn tài chính của anh đã vượt xa những tài phiệt hàng đầu thế giới.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết mình có bao nhiêu tài sản.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Sự hống hách của Trương Hoành Đồ lúc đầu hoàn toàn biến mất, ông ta đã bị Vương Bác Thần doạ sợ đến mức không dám nói thêm gì.
“Cô giáo Phương, vừa rồi là tôi không đúng, cô đừng để trong lòng, tôi nói mà không biết suy nghĩ, cô đừng để bụng nhé!”
“Không… không sao đâu.”
Phương Viên vội xua tay, cô ta ngây người nhìn Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm Trương Hoành Đồ đang kinh hãi nói: “Tôi sẽ bỏ ra 900 tỷ nữa để mua lại trường mẫu giáo Tinh Quang, ông bị sa thải.”
“Cái gì?”
Trương Hoành Đồ sửng sốt.