Vậy cuối cùng sao lại thành Vương Bác Thần rồi?
Chẳng lẽ Vương Bác Thần là Thần Chủ?
Vương Bác Thần là Thần Chủ!
Đây là một chân tướng vô cùng tàn khốc, khiến cho người nhà họ Lý phát điên.
Chú rể có thể là bất cứ ai, duy chỉ có duy nhất Vương Bác Thần là không thể.
Cái đứa con hoang này là sự sỉ nhục của nhà họ Lý, là người mà nhà họ Lý muốn chơi chết!
Sao anh có thể trở thành Thần Chủ được chứ?
Nếu như anh là Thần Chủ, đó chính là đả kích lớn nhất của nhà họ Lý.
Vậy tuyệt đối chính là truyện cười của nhà họ Lý.
Người mà bọn họ muốn nghĩ hết cách để nịnh bợ, lại là người bọn họ coi là con hoang mà sỉ nhục!
Nhà họ Lý bọn họ vẫn còn đường sống sao?
Trời ơi, rốt cuộc ông đang trêu đùa nhà họ Lý tôi gì vậy chứ!
Sao Vương Bác Thần có thể trở thành Thần Chủ chứ?
Vì sao lại như thế này!
Con mẹ nó, rốt cuộc đang đùa gì vậy hả!
Hiện thực tàn khốc đâm vào tim của nhà họ Lý một đao.
Lý Thành muốn nói, nhưng ông ta phát hiện mình không thể nói ra được một lời nào, sợ hãi đã chiếm trọn lấy linh hồn ông ta.
Nhà họ Lý hoàn toàn tiêu đời rồi.
Vương Bác Thần sẽ không chừa cho nhà họ Lý con đường sống nào đâu.
Hai tay của ông ta đang run rẩy, bờ môi cũng đang run rẩy, toàn thân cũng đều đang run rẩy, ông ta chỉ vào Vương Bác Thần không nói nên lời dù chỉ là một câu.
Sợ hãi, ông ta chỉ cảm thấy sợ hãi.
Ông ta không thể tin được, đây là một trò đùa vô cùng lớn mà ông trời đã dành cho nhà họ Lý bọn họ.
Một sự hối hận mạnh mẽ cứ như ma quỷ, không ngừng ăn mòn lòng dạ ông ta.
Nếu như năm đó ông ta không bức chết con gái Lý Kì, nếu như năm đó ông ta không làm những chuyện oan nghiệt kia… Vậy bây giờ Thần Chủ chính là cháu ngoại của ông ta rồi.
Nếu như năm đó ông ta bảo vệ Vương Bác Thần một chút, bây giờ ông ta đã là ông ngoại của Thần Chủ rồi…
Nếu như ngày đó Vương Bác Thần đến nhà họ Lý, ông ta nhận sai và đều bù cho anh, vậy nhà họ Lý của họ chính là người thân của Thần Chủ rồi…
Nhưng mà, chậm rồi, tất cả đều đã chậm rồi.
Vì sao chứ? Vì sao bây giờ mới cho tôi biết được tất cả chứ?
Ông trời ơi, ông muốn nhà họ Lý chúng tôi trở thành một trò đùa như thế nào đây!!
Phụt.
Bỗng nhiên.
Lý Thành há mồm phun ra một ngụm máu tươi, ông ta ôm ngực ngồi xuống ghế.