Bọn họ sợ đến choáng váng.
Sau này, ngay cả nơi tế tổ cũng đã biến mất.
Sau này, ngay cả tảo mộ cũng không thể làm được.
Điều này nói rằng người nhà họ Triệu bọn họ đã bị bỏ rơi hoàn toàn.
Không thể, tuyệt đối không thể.
Bọn họ nhìn Canh Phong với ánh mắt cầu xin.
“Sếp Canh, ngài tuyệt đối đừng nghe lời Vương Bác Thần, chúng tôi cầu xin ngài.”
“Sếp Canh, cầu xin ngài cho nhà họ Triệu chúng tôi một cơ hội.”
Người nhà họ Triệu thật sự sợ hãi.
Nhưng mà Canh Phong lại không thèm để ý tới bọn họ, anh ta nói: “Tôi nghe theo lời dặn dò của anh Vương mà làm.”
Người nhà họ Triệu khóc rồi.
Thật sự khóc rồi.
Bọn họ tuyệt vọng đến khóc.
Không nghĩ tới là trước đó bọn họ đối xử với gia đình Triệu Thanh Hà như thế nào, bây giờ trong nháy mắt báo ứng liền đổ xuống đầu mình.
“Sếp Canh, chúng tôi cầu xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội đi, chúng tôi quỳ xuống với ngài.”
Người nhà họ Triệu vội vàng quỳ gối trước mặt Canh Phong.
Canh Phong cười lạnh: “Các người quỳ sai người rồi.”
Người nhà họ Triệu sửng sờ, quay đầu nhìn về phía Vương Bác Thần.
Phải quỳ gối với Vương Bác Thần à?
Phải cầu xin Vương Bác Thần?
Cái này…
Bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Vương Bác Thần chỉ là một tên ở rể ở nhà họ Triệu bọn họ.
Bây giờ bọn họ lại phải quỳ dưới chân Vương Bác Thần?
Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, vậy thì nhà họ Triệu sẽ trở thành trò cười.
Đường đường là nhà họ Triệu, lại bị một đứa con rể chèn ép.
Sau này, nhà họ Triệu làm gì còn mặt mũi ở thành phố Hà Châu nữa?
“Quỳ hay là không quỳ, tự các người lựa chọn.”
Canh Phong châm chọc nói.
Đám người nhà họ Triệu đúng là ngu ngốc mà, một gia tộc đang yên đang lành lại tìm đường chết như thế này, đúng là hiếm thấy.
“Chuyện này…”
“Chúng ta gọi bà cụ và gia chủ tỉnh dậy, để bọn họ đưa ra quyết định đi.”
Có người đề nghị.
Chuyện như thế này, chỉ có thể là gia chủ đưa ra quyết định.