Xấu hổ không ai bằng.
Biểu cảm từ từ đông cứng.
Cái này giống như là đang nằm mơ.
“Cảm, cảm ơn.”
Triệu Thanh Hà vội vàng đứng dậy, vô cùng nghiêm túc, đồng thời lại cực kỳ khẩn trương: “Tôi, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của thần chủ đâu, tôi sẽ xây dựng thành phố mới cho thật tốt.”
Sự ghen ghét dâng trào trong mắt Nam Cung Vũ, những người khác thì cảm thấy hối hận vì đã chuẩn bị quà.
Thẳng cho đến khi về nhà, Triệu Thanh Hà vẫn còn không thể tin được mình lại thật sự có được dự án, còn là toàn quyền phụ trách.
“Thật sự có được dự án thành phố mới rồi hả?”
Trần Ngọc cho là mình đã nghe lầm, hỏi đi hỏi lại ba lần.
Vương Bác Thần cười nói: “Mẹ à, Thanh Hà đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, có được toàn quyền phụ trách dự án thành phố mới.”
“Cảm tạ trời đất, ông trời có mắt, cuối cùng gia đình của chúng ta đã được sống rồi, chúng ta nhanh đến gia tộc thôi, báo tin tức tốt này cho bà cụ biết.”
Trần Ngọc kích động lau nước mắt.
“Triệu Thanh Hà, cháu không có lừa gạt bà nội đó chứ, ngay cả quà cháu cũng không tặng mà đã có thể có được dự án rồi?”
Triệu Húc đố kỵ cực kỳ, châm chọc nói.
Những người khác cũng không tin Triệu Thanh Hà, ngay cả quà cũng không có mà sao có thể có dự án chứ.
“Bà nội, thần chủ không thích tặng quà, chỉ có một mình cháu là không tặng.”
Triệu Thanh Hà kể lại những chuyện đã xảy ra ở buổi đấu thầu cho mọi người nghe.
Trong mắt Triệu Hồng đều là chán ghét, cười lạnh nói: “Triệu Thanh Hà, đừng có tưởng rằng đây là công lao của cô, cô chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi, nếu cho tôi đi thì cũng có thể có được dự án.”
Cả đám người nhà họ Triệu đều cảm thấy Triệu Thanh Hà gặp may.
Bọn họ đều nói mấy lời châm chọc.
“Đủ rồi.”
Bà cụ lên tiếng: “Dù sao thì Triệu Thanh Hà cũng đã thành công có được dự án, đây chính là một chuyện vô cùng tốt. Triệu Húc, bây giờ cháu đi ký tên đi.”
“Dạ được rồi bà nội.”
Bọn người Triệu Húc nở một nụ cười nham hiểm.
Trong vở kịch tiếp theo nhất định phải để cả nhà Triệu Thanh Hà không thể ngóc đầu lên nổi.
Một người bôi bác nhà họ Triệu còn muốn lấy lại cổ phần nữa à?
Đúng là nằm mơ mà!
“Mẹ, vậy chuyện cổ phần…”
Trần Ngọc cẩn thận nhắc nhở một câu.
Sắc mặt bà cụ Triệu trở nên lạnh lẽo: “Lời tôi từng nói đương nhiên tôi sẽ thực hiện, chuyển nhượng cổ phần lúc thằng hai còn sống cho Triệu Thanh Hà, nhưng mà biệt thự khu Thiên Phủ tạm thời do gia tộc nhận.”