“Đồ vô dụng, sao anh không chết luôn đi! Chỉ là hai tên nhà quê của thành phố Hà Châu mà thôi cũng không đối phó được, giữ anh lại có ích lợi gì chứ!”
Chu Lam Lam ôm mặt, thở phì phò mà đạp vào Hồ Thăng, sau đó mặc kệ anh ta mà hung hăng rời khỏi.
“Thật tức chết mà, sao lại có loại người như vậy chứ.”
Triệu Thanh Hà bực tức càm ràm, ban đầu tâm trạng cô cũng không tệ lắm, nhưng đã bị Chu Lam Lam kia phá hủy hoàn toàn.
Vương Bác Thần an ủi cô: “Cái loại người như thế không đáng để em tức giận, em cũng đừng lo lắng, đập xe của chúng ta, cô ta nhất định phải bồi thường. Chuyện này em đừng quản, để anh xử lý.”
Triệu Thanh Hà gật đầu.
Lúc này, không ít người đã tới tiệc từ thiện, các nhân vật nổi tiếng trong các giới, nam nữ minh tinh, cơ bản đều đã tới đông đủ.
Thiên Đường Nhân Gian vốn dĩ đã được trang trí xa hoa, người tổ chức lại là nhà họ Chu đến từ Giang Nam, chính vì vậy nơi này được trang trí xa hoa lộng lẫy không khác gì cung điện.
“Ngài Vương, Triệu tổng, hai vị tới rồi.”
Ngô Kỳ Long cung kính chào hỏi, giọng điệu có chút lo sợ. Nhà họ Lý bị diệt vong khiến cho đám người bọn họ luôn trong trạng thái đề phòng lo lắng, sợ sẽ đắc tội Vương Bác Thần hoặc là Triệu Thanh Hà.
“Ông không cần để tâm chúng tôi, làm gì thì cứ làm đi.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
Triệu Thanh Hà trừng mắt nhìn về phía anh, cười nói: “Ngô tổng, gần đây bên công ty có hạng mục gì tốt không? Chúng ta hợp tác cùng nhau.”
“Xin chào ngài Vương, cô Triệu Thanh Hà.”
Lúc này, Hồ Kiệt đi đến, trên khuôn mặt là nụ cười nịnh nọt: “Cô Triệu Thanh Hà, công trình của cô nếu có thiếu nhân lực thì cứ nói một tiếng, nhà họ Hồ chúng tôi có một đội kỹ sư, sẵn sàng cho cô mượn.”
Triệu Thanh Hà có chút ngại ngùng nói: “Hồ tổng, vậy tôi đây không khách khí, khi tiệc tối kết thúc, chúng ta bàn bạc một chút về hạng mục Tân Thành, tôi vừa hay có chút ý tưởng, anh giúp tôi qua cửa ải này nhé.”
Hồ Kiệt cẩn thận liếc nhìn về phía Vương Bác Thần, thấy anh không để tâm, ông ta vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của tôi, hy vọng cô Triệu Thanh Hà đây không chê tôi chướng mắt là được.”
Ngô Kỳ Long vội vàng lên tiếng: “Triệu tổng, tôi cũng có ít ý tưởng muốn cùng cô bàn bạc một chút, nếu không chúng ta hợp tác với nhau đi?”
Triệu Thanh Hà vui vẻ đồng ý: “Được, nhà họ Ngô của các người ở phương diện văn hóa và giải trí rất thạo nghề, nếu ông có thể bày mưu tính kế giúp chúng tôi, vậy thì không còn trở ngại gì rồi.”
“Các người trò chuyện đi, tôi đi dạo một chút.”
Anh biết nếu bản thân anh còn ở chỗ này, hai người kia sẽ câu nệ, vì vậy anh liền tạo cơ hội cho Triệu Thanh Hà, để ba người bọn họ có thể thoải mái trao đổi.
“Em bàn xong sẽ đi tìm anh.”
Triệu Thanh Hà cười cười, cô muốn đem ý tưởng của bản thân trở thành hiện thực thì nhất định phải hợp tác với nhà họ Ngô và nhà họ Hồ, bởi vì toàn bộ công trình quá lớn, một mình cô không cách nào làm được.
Làm người không thể quá tham lam, nếu không người khác sẽ không hợp tác cùng. Ví dụ như nhà họ Lý, ở nơi nào cũng muốn chiếm lợi về phần mình, đều muốn nhúng tay vào, hai gia tộc họ Hồ với họ Ngô cũng đề phòng như đề phòng lang sói.