Mà lúc này, Vương Bác Thần cũng đã đi đến nhà họ Ngô.
Ngô Tranh Vanh cũng là một trong số những kẻ cầm đầu.
Trong chuyện này, nhà họ Ngô cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhà họ Ngô, cũng phải trả cái giá tương ứng.
“Đứng im, mi là ai mà dám tự tiện xông vào nhà họ Ngô, muốn chết ư?”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Ngô, bảo vệ vừa quát lớn vừa nhìn Vương Bác Thần với sát khí ngùn ngụt.
Vương Bác Thần nói một cách bình tĩnh: “Kêu Ngô Kỳ Long ra đây gặp tôi.”
Bảo vệ chỉ tay vào mặt Vương Bác Thần rồi cười mỉa như thể nghe thấy câu nói đùa nực cười lắm vậy: “Mày là cái thá gì mà cũng dám gọi gia chủ của bọn tao ra gặp mày? Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đây mà. Cút đi, bằng không tao giết chết mày.”
Vương Bác Thần phớt lờ ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
“Má, mày điếc à, mày coi lời tao nói như gió thoảng bên tai ư? Ngứa da rồi chứ gì.”
Sau khi nói dứt lời, bảo vệ vươn tay tóm lấy vai Vương Bác Thần.
Nhưng điều khiến hắn kinh sợ là.
Rõ ràng Vương Bác Thần đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể tóm được nhưng đến góc áo của Vương Bác Thần mà hắn cũng không sờ đến nổi.
Sao lại thế?
“Đệch mày chết chắc rồi.”
Bảo vệ quát lớn, hắn nhấc chân toan đá Vương Bác Thần.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn phát hiện Vương Bác Thần đã đi vào nhà!!!
Hắn nhìn Vương Bác Thần với vẻ sợ sệt.
Là người hay quỷ đây?
Ban nãy còn ở trước mắt mình, mới chớp mắt thôi mà đã cách mình mười mấy mét!
Lẽ nào mình hoa mắt?
Bảo vệ không màng được nhiều việc như thế, hắn vội vàng dí theo, lỡ mà xảy ra sự cố gì thì mình cũng khó tránh bị liên đới.
“Ngô Kỳ Long, ra đây gặp tôi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần đứng trong nhà họ Ngô, anh chậm rãi cất tiếng.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Ngô đều có thể nghe thấy hết.
“Ai là dám láo xược trong nhà họ Ngô thế này!”
“Dám gọi thẳng tên của gia chủ Ngô gia, muốn chết hả?”
Người nhà họ Ngô quát lớn, ở Hà Châu nào có ai dám láo xược như vậy, chạy vào nhà họ Ngô hô to gọi nhỏ tên của ông chủ.
Người nhà họ Ngô đều ra mặt.
“Là cậu à?”
Nhìn thấy Vương Bác Thần, Ngô Kỳ Long hơi sững sờ, ông ta nói với vẻ mặt vô cùng tệ hại: “Vương Bác Thần, cậu tưởng rằng mình đỡ cho Thần Chủ một viên đạn thì có thể không xem ai ra gì sao? Công ty Hoa Nguyên của vợ cậu đang rối tung lên kia kìa, cậu lại đến nhà họ Ngô gây rối, cậu bị ngu à?”