Triệu Thanh Hà vẫn đang sụt sịt.
Ăn có bữa cơm mà khiến đám người này khóc rồi à?
“Thần chủ… thưa ngài.”
Canh Phong lúng túng đứng dậy.
“Ngài Vương.”
Tư Lam đứng lên, giọng điệu cung kính.
Triệu Thanh Hà thường không uống nhiều rượu, nhưng bây giờ cô uống gần hết nửa chai rồi.
Bờ má ửng hồng, lại cộng thêm cảm xúc kích động, trên mặt đầy nước mắt.
Nhìn thấy Vương Bác Thần đi vào, liền xông tới ôm chặt lấy Vương Bác Thần: “Bác Thần, anh vất vả rồi.”
“Hả?”
Vương Bác Thần bối rối, nhìn sang đám người Canh Phong: “Các ngươi uống bao nhiêu rồi vậy?”
Canh Phong gãi đầu lắp bắp nói: “Cũng, cũng không có uống bao nhiêu, chỉ là, chỉ là Triệu tổng cứ kính rượu, tôi…”
Tư Lam nói: “Triệu tổng nghĩ đến việc ngài đỡ đạn cho Thần chủ, cảm thấy đau lòng.”
“Đúng vậy đúng vậy, hồi trước mỗi lần chị Hà nói chuyện này với em đều khóc hết.”
Lan Tầm cũng nói.
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, vuốt ve mái tóc Triệu Thanh Hà, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, anh không sao, em… ưm…”
Vương Bác Thần sững sờ.
Triệu Thanh Hà hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên.
Triệu Thanh Hà đã chủ động hôn mình trước mặt người khác!
Cái này……
Tư Lam, Canh Phong và Lan Tầm đều ngây ngốc!
Triệu Thanh Hà thật bá đạo!
Vương Bác Thần hung hăng trừng mắt nhìn.
Canh Phong cũng sợ hãi rụt cổ, nhanh chóng quay người lại.
Tư Lam cũng quay người đi.
Nhưng Lan Tầm lại tròn mắt thưởng thức.
“Thật, thật là lãng mạn, em cảm động quá.”
“Cảm động cái đầu cô.”
Tư Lam cốc lên đầu cô một cái, che mặt cô ta lại.
“Thư ký Tư, đừng mà, cũng đâu phải cái gì không hợp với trẻ con đâu, đây là cách thể hiện tình yêu của Triệu Tổng, nếu như tôi có người mình yêu, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Lan Tầm nói xong còn vỗ tay nữa.